Mấy ngày sau đó, Thuỵ Miên và ba người dù cố công tìm kiếm cũng không gặp lại được nam nhân hôm trước. Việc không có được tin tức gì mới làm nàng càng có cảm giác bất an. Khi càng gần đến ngày trăng rằn, Thuỵ Miên thường xuyên tìm đến lều của Mặc Cảnh và Đắc Di chỉ để chắc chắn mọi người vẫn ổn.
Một ngày trước đêm trăng tròn, bộ tộc Mật Ngư Nhĩ tổ chức tiệc rước trăng, buổi tiệc để đón lễ hội chính thức vào hôm sau. Trai gái trong bộ tộc đã trăng cờ kết hoa khắp các lều, lại mang rượu ngon cùng hoa quả đồ mặn, bày sẵn giữa sân rộng lớn giữa các lều trại. Lửa trại được thắp sáng, ngọn lửa rừng rực cháy đỏ cả bầu trời đêm đầy sao. Tuy chưa phải ngày trăng rằm nhưng trăng hôm nay cũng đã sáng tròn rừng rực.
Thuỵ Miên và ba người còn lại được mời tới dự hội, lại được sắp xếp ngồi riêng một khu gần bàn của Cố Yên. Trái với không khí xung quanh vui nhộn náo nhiệt, nàng lại thấy trong lòng nhộn nhạo bất thường. Nàng liên tục nhìn về phía Mặc Cảnh và Đắc Di, nắm chặt tay Thuý Như đầy cảnh giác. Thuý Như cũng có linh cảm giống với Thuỵ Miên, đảo mắt nhìn quanh đầy lo lắng.
Cố Yên ngồi phía trên cùng, bên cạnh chính là nữ tử Bối Nhung, người tán tỉnh Mặc Cảnh không thành lần trước. Bối Nhung thỉnh thoảng lại nhìn về nơi Mặc Cảnh và mọi người đang ngồi, vẻ mặt hân hoan đắc chí.
Khi mọi người đã tụ tập đầy đủ, Cố Yên đứng dậy phát biểu, ai nấy đều trật tự im bặt lắng nghe: “Hôm nay là tiền tiệc trăng rằm. Lễ hội trọng đại đón trăng mỗi năm chỉ được tổ chức một lần duy nhất, là đại tiệc quan trọng của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ. Ta cầu khẩn thần thánh nơi Dục Ngư hồ các sẽ tiếp tục ban phước và phù hộ cho bộ tộc chúng ta. Năm nay chúng ta đặc biệt vui vẻ đón chào bốn vị khách quý, vì vậy, mọi người hãy tỏ lòng mến khách và hãy vui vẻ thưởng thức đi.”
Cố Yên phát biểu xong, ai nấy đều theo hắn mà nâng ly chúc rượu, không khí hoạt náo tưng bừng. Cố Yên đặc biệt nâng ly nhìn về phía bốn người Hội Tam Bảo, Thuỵ Miên và mọi người cũng nâng ly có qua có lại, cùng nhau cạn chén, không quên kiểm tra xem rượu có bị đánh thuốc hay không.
Một lúc sau, đồ ăn thức uống, hoa quả mọng nước được mang đến trước bàn mỗi người làm Thuỵ Miên bình tĩnh hơn. Trước khi ăn, nàng bí mật cẩn thận thử kim bạc lên đồ ăn. Khi mọi người đang ăn uống no say, một đôi nam nữ đứng lên ca hát, dẫn những nam nữ tử phục sức rạng rỡ ra sân nhảy múa xung quanh ngọn lửa đỏ rực. Hoa quả được các nam nhân và nữ nhân tiếp thêm lần nữa.
Mặc Cảnh và Đắc Di im lặng ngồi quan sát, tuy giữ vẻ mặt bình thản nhưng không quên cảnh giác. Tiến lại gần bàn của hai người đang ngồi là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, mặt trắng như phấn, môi đỏ mọng, mắt đong tình tràn ngập, tay bưng một cốc rượu, càng làm hồng thêm đôi má. Nàng ta lại gần kéo tay Đắc Di mời hắn tham gia nhảy cùng mình; Cố Yên thấy vậy phá lên cười đồng tình.
Đắc Di liếc nhìn sang Thuỵ Miên, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng lên di chuyển theo nữ tử. Sau khi hắn bị nữ tử kéo tay lên sân, thì chỉ vài phút sau, một nữ tử trẻ tuổi khác cũng lại gần õng ẹo muốn mời Mặc Cảnh. Nữ nhân tuy câu hồn đoạt phách nhưng lại gặp đúng Mặc Cảnh mình đồng da sắt, nàng ta liền bị hắn làm ngơ coi như không thấy.
Thuỵ Miên lấy một quả táo chín mọng trong đĩa hoa quả mới vừa được dâng lên thì chợt phát hiện trên đó có một mẩu giấy bé được gấp và cất ở góc khuất trong đĩa từ khi nào. Nàng nhanh trí ra vẻ tự nhiên cầm lấy quả táo chùi vào tay áo, đưa lên miệng ăn. Mảnh giấy nhờ đó đã nằm yên vị trong tay áo.
Thuỵ Miên liền vờ để quên đồ trong phòng, kéo theo Thuý Như xin phép về trước lấy đồ rồi quay lại sau.
Khi về đến lều của mình, đảm bảo xung quanh không có nguoiwf lạ, nàng liền dở miếng giấy ra, trong giấy nhăn nheo nếp gấp hiện lên một dòng chữ: “Nguy hiểm, đi ngay”. Nàng liền chỉ cho Thuý Như xem, nói: “Chúng ta không thể ở lại được nữa, nên quay lại tìm Mặc Cảnh và Đắc Di rồi tìm cách rời đi thôi.”
Nàng sợ hãi xé mảnh giấy có bút tích báo nguy thành nhiều mảnh rồi vứt vào góc phòng. Thuý Như nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc vào tay nải, lại giấy cẩn thận trong áo khoác; hai nàng chạy như bay đến hướng lễ hội đang diễn ra, muốn thông báo cho hai người Đắc Di và Mặc Cảnh.
Chưa kịp đến nơi, Thuỵ Miên đã thấy Cố Yên đang dẫn theo một đoàn người tiến về phía lều của nàng và Thuý Như. Vẻ mặt hắn trong đêm lấp loáng nét tàn độc chưa từng thấy, khác hẳn với dáng vẻ điềm đạm lúc đầu khi chào đón bọn họ đến với Dục Ngư.
Cố Yên ra lệnh với đám người đang lăm lăm hung khí đi theo: “Bắt hai nàng ta lại”.
Thuỵ Miên và Thuý Như chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì đã có người từ đằng sau túm lấy vai hai nàng, tung một chưởng vào gáy, làm Thuỵ Miên bất lực ngất đi. Trước khi mất hết ý thức, nàng chỉ kịp loáng thoáng nghe Thuý Như hét lên: “Buông chúng ta ra.”
Lúc tỉnh dậy, Thuỵ Miên bàng hoàng phát hiện bản thân đã bị trói chặt, hai tay vắt ra phía sau không thể cử động. Ở cùng một chỗ với nàng là Thuý Như vẫn đang nhắm mắt mê man, tình cảnh cũng giống nàng.
Hai người đang ở cùng trong một gian phòng có ánh sáng lập loè, hai ngọn đuốc cháy lép bép rọi lên vách lều dựng bằng vải màu xanh xẫm vô cùng kì dị. Phía bàn đằng trước có bày một con dê thui, hai bên có mấy đĩa hoa quả, ly rượu và các món nhắm chật bàn, ở giữa là một ly hương bằng đồng còn lưu lại nhiều vết chân hương màu đỏ sẫm. Nơi cao nhất trên bàn thờ là tượng của một nhân ngư bằng đồng màu vàng xỉn. Tượng nhân ngư này không rõ là nam hay nữ. Ngực bức tượng tuy phẳng lì, nhưng nhân ngư lại có tóc xoăn dài đến lưng, mặt của bức tượng được khảm trổ tinh tế, đường nét hài hoà của một mỹ nhân làm rung động lòng người.
Thuỵ Miên mồ hôi đầm đìa, cảm thấy mình giống như đang tham gia vào một lễ hội cúng tế. Chỉ có điều, dựa trên tình hình hiện tại, bọn họ tuyệt không sắm vai khách mời dự thính, mà chính là vai trò cúng phẩm không thể thiếu.
Thuỵ Miên không thấy Đắc Di và Mặc Cảnh cùng phòng với mình, trong lòng nhen nhóm hy vọng bọn họ có thể đã thoát thân. Hai người họ võ lực cao cường, có thể tự bảo toàn tính mạng, không những thế, bọn họ nhất định sẽ quay lại tìm cách cứu nàng và Thuý Như.
Thuỵ Miên lấy thân mình cố sức lay Thuý Như dậy: “Thuý Như muội, tỉnh dậy ngay, có chuyện rồi.” Đúng lúc này, nàng nghe tiếng người tiến lại gần, tiếng bước chân dồn dập của khoảng hơn chục người, có cả tiếng kéo lê và thúc giục. Cửa phòng bằng rèm vải cùng màu xanh được kéo lên, Mặc Cảnh và Đắc Di lần lượt bị đẩy vào trong. Bọn họ cũng bị trói gô lại, y như Thuỵ Miên và Thuý Như, ánh mắt hai người lờ mờ nửa tình nửa mê. Đắc Di đã bị tháo bỏ mặt nạ dịch dung, để lộ khuôn mặt thật của mình.
Thuỵ Miên nhìn Mặc Cảnh và Đắc Di cũng bị trói như mình, hy vọng được giải cứu của nàng cũng tan thành mây khói. Thuý Như nghe ồn ào cũng đã tỉnh, mở to mắt sợ hãi quan sát xung quanh, diện như thái sắc(1).
(1) Diện như thái sắc: Mặt xanh như tàu lá chuối
Cố Yên bước vào cùng một vài người tuỳ tùng, vẻ mặt hắn hung tợn độc ác lập loè theo ánh đuốc hai bên vách lều. Trong phòng tối màu càng làm khuôn mặt hắn xạm đen lại. Cố Yên vừa nở nụ cười nham hiểm vừa nói: “Các người dám đến Dục Ngư do thám, nói, mục đích của các người là gì?”
Thuỵ Miên là người duy nhất còn tỉnh táo, nàng nhỏ nhẹ tìm cách khéo léo nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói với tiên sinh rồi sao, chúng ta là đi thăm thú cảnh đẹp. Chắc là đã có hiểu lầm gì đó, xin tiên sinh hãy thả chúng ta ra rồi nói chuyện, có được không?”
“Du sơn?”, Cố Yên cười phá lên: “Du sơn mà nam nhân này dám mê hoặc người trong Mật ngư Nhĩ để thám thính về Dục Ngư hồ ư? Du sơn tại sao phải dùng mặt nạ dịch dung?” Hắn chỉ vào Đắc Di, rồi lại quay sang nhìn Thuỵ Miên nói: “Cả ngươi nữa, ngươi cũng dò hỏi người trong bộ tộc về vẻ ngoài của bọn ta, lại hỏi về việc liệu có người bên ngoài lui tới. Ngươi là đã biết bí mật gì?”
Thuỵ Miên nghĩ đến bức tượng nhân ngư, biết hết đường, đành bạo gan mà khích tướng: “Bí mật của các người là về Dục Ngư hồ các, không phải sao? Các người là đang canh giữ cái gì cho bộ tộc nhân ngư mà phải ra tay làm điều thất đức với bọn ta thế này?”
“Hừ, bọn ngươi không cần nói quanh co ta đây cũng biết các người là vì Vọng Nguyệt Ước mà tìm đến, thèm thuồng sự tươi trẻ của chúng ta. Người đừng mơ mộng hão huyền, kẻ lạ mặt tìm đến đây dù là có ý đồ gì cũng chỉ có con đường chết. Người đâu, canh giữ chúng cẩn thận cho ta, đêm mai trăng lên, bắt đầu lễ cúng tế, dùng chính chúng là tế phẩm.” Cố Yên nói rồi khinh bỉ nhìn bọn họ, bước ra khỏi lều.
Thuỵ Miên nói to: “Các người là đồ lang tâm cẩu phế(1),nhất định sẽ không được yên đâu.”
(1) Lang tâm cẩu phế: lòng dạ tham lam, độc ác
Đợi khi đoàn người đã rời đi, Thuỵ Miên cùng Thuý Như đánh thức Mặc Cảnh và Đắc Di dậy. Một lúc sau, hai nam nhân này mới dần dần tỉnh lại. Hai người bọn họ chậm rãi lấy lại ý thức.
Đắc Di nhận ra Thuỵ Miên, liền nói: “Thuỵ Miên? Ta đang lo cho nàng, không biết nàng thế nào.”
Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên quan sát, cũng gật đầu nói: “Ngươi vẫn ổn? Không sao chứ?”
Thuỵ Miên trả lời: “Ta và Thuý Như ngoại trừ bị trói giống các người, chúng ta đều không hề gì. Lúc ta về phòng đã xảy ra chuyện gì? Sao các người cũng bị bắt thế này?”
Đắc Di trả lời: “Trong buổi tiệc, lúc không tìm thấy nàng thì ta và Mặc Cảnh đều lo lắng không yên. Đúng lúc chúng ta tính rời đi tìm nàng thì nữ tử Bối Nhung hôm trước đến trước mặt chúng ta, ném một nắm bột vào mồi lửa đang cháy. Khói bốc lên mù mịt, vừa ngửi vào, hai chúng ta đã liền xây xẩm mặt mày. Từ lúc đó, chúng ta bị người trong bộ tộc Mật Ngư Nhĩ khống chế, mơ màng không rõ.
Họ trói ta và Mặc Cảnh huynh ở cùng một chỗ, lục xét và tháo đi mặt nạ dịch dung của ta. Hai nữ tử Bối Nhung và Bối Ngân hôm trước đến tìm chúng ta, trách móc rằng đã cho chúng ta cơ hội mà chúng ta không biết nắm giữ. Sau đó Cố Yên đến, lợi dụng lúc chúng ta thần hồn bất ổn, liền sai người ép chúng ta uống một viên thuốc rồi lại cho bọn họ áp giải hai chúng ta đến đây. Từ lúc uống viên thuốc vào, sức lực của ta liền mất hết, cơ thể liền trở nên vô năng.”
Mặc Cảnh cũng im lặng nói: “Ta cũng vậy.”
Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi: “Hai người bị mất hết võ công? Để ta bắt mạch thử xem.” Thuỵ Miên nhích lại gần Mặc Cảnh, lưng xoay người áp vào lưng của hắn, lần mò mấy ngón tay sờ vào mạch đập ở cổ tay. Nàng lết đến bên Đắc Di cũng làm tương tự. Sau một hồi, Thuỵ Miên thở dài ngao ngán: “Ta không hiểu. Mạch tượng rất lạ lùng. Đúng là hai người võ công gần như đã bị phế. Ta quả thật không biết do đâu, viên thuốc các người uống vào là gì? Nếu không biết độc dược, thì không thể có cách gì chữa trị.”
Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên trấn an: “Cố Yên đã tính toán trước, hắn đã cho người theo dõi lại cố tình nhử chúng ta vào bẫy. May mắn là chúng ta đều ở chung một chỗ, đến thời điểm này không ai bị tổn hại gì nghiệm trọng.”
Đắc Di một lúc sau nói nhỏ với Thuỵ Miên: “Ta xin lỗi. Không phải ta cố ý nhận lời mời nhảy với cô nương đó, là do ta giữ lễ chủ khách, trước mặt Cố Yên không tiện chối từ. Khi đó nàng tức giận bỏ đi khỏi bữa tiệc như vậy, ta thật lo lắng. Bây giờ nàng bình yên là tốt rồi.” Tuy nói lo lắng nhưng trên gương mặt hắn lại có chút hồng hào vui sướng.
Thuỵ Miên không ngờ việc mình rời đi lại khiến Đắc Di có suy nghĩ như vậy, đành giải thích: “Ta muốn cho các người biết một chuyện, ta xin phép ra khỏi là vì nhận được một mẩu giấy bí mật giấu trong đĩa hoa quả đặt trên bàn của ta, trong đó có cảnh báo nguy hiểm, nhắc nhở chúng ta phải đi ngay. Ta và Thuý Như trên đường quay lại tìm hai người thì bị Cố Yên bắt giữ.”
Đắc Di nghe vậy, ngỡ ngàng kèm theo thất vọng rồi hỏi: “Nàng có kịp nhìn thấy ai là người đã trà trộn mảnh giấy đó vào trong đĩa hoa quả không?”
Thuỵ Miên trả lời: “Ta không biết, chỉ biết mẩu giấy đã ở sẵn đó. Ta thấy kỳ lạ liền giấu đi ngay.”
Mặc Cảnh nói: “Có thể mảnh giấy mà nàng nhận được chính là từ nam tử hôm trước đã đến cảnh báo cho chúng ta. Người này là ai? Nếu đúng là hắn thì hắn đã hai lần cố giúp chúng ta. Mục đích của hắn là gì?”
Đắc Di gật đầu: “Ta cũng thắc mắc giống như huynh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]