Editor: Sakura Trang
“Liền... Hai người chúng ta?” Vân Thanh Tuyền thấy Tư Đồ Thắng đã tự mình ăn, có chút nghi ngờ hỏi.
“Nếu không thì sao?” Tư Đồ Thắng nghi hoặc nhìn hắn.
“Ừ... Ta là muốn nói... Ngày hôm qua... Hoàng thượng ban cho ngươi mỹ nhân… Ngạch... Các nàng không ăn sao?” Vân Thanh Tuyền ấp úng cố làm bình tĩnh hỏi.
“A? ~~ nga ~~~ các nàng a ~~ hạ nhân của biệt uyển tự sẽ an bài thỏa đáng.”
“A ~~ thiệt là ~~” Vân Thanh Tuyền tự giễu cười một tiếng, tự mình không được tự nhiên một trận, thì ra hắn căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng. Ta lúc nào trở nên đa nghi như vậy, nhỏ nhen như vậy? Buồn lo vô cớ muốn những thứ chuyện không căn cứ này, thật là một chút cũng không tác phong của ta. Thật là muốn đi ra ngoài gặp một chút cảnh đời, tổng giấu ở trong phủ này, thật sẽ thành ngu.
“Nguyệt Hà, múc cho ta chén cháo.” Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, Vân Thanh Tuyền mới cảm giác được dạ dày của y đang không ngừng nhắc nhở y: “Thật đói ~”
***
Vân Thanh Tuyền lấy thân phận quân y theo Tư Đồ Thắng xuất chinh, mỗi ngày vì tướng sĩ bị thương chữa trị băng bó đã làm y mệt mỏi không chịu nổi, phản ứng nghén mãnh liệt khi mang thai càng làm y khổ không thể tả, nhưng mỗi lần đêm khuya vắng người, bị tiểu phá đầu trong bụng dần dần lớn lên chơi đùa không cách nào chìm vào giấc ngủ, thấy dung nhan ngủ say của bên người kia, nghe được hơi thở vững vàng kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-hoa/71272/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.