Editor: Sakura Trang
“A a.” Tư Đồ Thắng bỗng nhiên cười, vuốt đầu Vân Thanh Tuyền, “Hắn có thể đem nhược thủy chưởng đắc ý như vậy truyền cho ngươi, chắc hẳn đã nhận định ngươi tên đệ tử này nữa.”
“Nhược thủy sao? Thật không giống như tên võ công.” Vân Thanh Tuyền cảm thấy kỳ quái.
“Đúng vậy, thời gian trong đời vạn vật lấy nước là mềm mại nhất, nhìn như vô dụng nhưng chém không đứt, nhưng nó lại có thể mài mòn đá không đâu không có. Đây cũng là ảo diệu của nước, cũng là tinh túy của nhược thủy chưởng.” Tư Đồ Thắng có chút tự giễu cười cười; đáng tiếc đạo lý dễ hiểu như vậy ta liền đến gần đây mới hiểu được, “Nếu ngươi là sư đệ của ta, về sau sẽ chỉ cho nguoiw nhiều một chút.”
“Như vậy... Ngươi đồng ý ta xuất chinh?” Trong mắt Vân Thanh Tuyền tràn ra mong đợi.
“Bảo vệ tốt mình, nếu là mất mạng trở lại ta cũng không chịu trách nhiệm.” Tư Đồ Thắng đứng dậy, nhàn nhạt lưu lại những lời này.
*
“Ụa! —— Khụ khụ ~ ách ~ ụa ~” mới vừa ăn một chút, Vân Thanh Tuyền rất nhanh liền nôn hết ra ngoài, ngực cảm thấy buồn nôn, bực bội khó chịu.
“Công tử! Ngươi đây là làm sao? Không thoải mái sao? Muốn gọi Diệp đại phu tới xem một chút không?” Nguyệt Ảnh một bên vỗ lưng Vân Thanh Tuyền một bên lo lắng hỏi.
“Không có sao, không cần đi phiền toái Diệp bá bá.” Vân Thanh Tuyền xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hồi tưởng mấy ngày này thân thể các loại khó chịu, “Chẳng lẽ...”
“Công tử, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-hoa/71270/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.