Liễu Tử Thừa cởi xuống ngọc tiêu, chậm rãi đặt lên môi, cất lên một khúc du dương.
Thanh ngọt mà u nhã tiếng tiêu làm trưa hè nắng chói có phần nhu hoà giãn ra, làn điệu trầm thấp uyển chuyển khiến cho không khí oi bức dẫn theo một tia mát mẻ.
Triệu Thư An tâm tình vốn nôn nóng đã bị âm thanh u tĩnh của khúc nhã tiêu này dần dần đạm đi, tâm thần trầm tĩnh lại. Hắn không phải lần đầu tiên nghe tiếng tiêu của Liễu Tử Thừa, ngày ấy ở tửu quán vẫn là tiếng tiêu này hấp dẫn hắn, do đó mà hai người tương giao. Nhưng hôm nay nghe lại cảm xúc vẫn vẹn nguyên như lần đầu.
Khí hậu trưa hè làm người trước nay vẫn ôn nhu như nước kia trên trán trơn bóng thấm ra vài giọt mồ hôi, người nọ ngưng thần chuyên chú thổi tiêu, nguyên bản trong sáng đoan chính trên nét mặt lại thêm vài phần túc mục. Vài sợi tóc đen mượt như tơ rũ xuống hai bên trán trắng nõn, dưới mặt trời sáng chói, cô độc lẻ loi càng phát ra vẻ xinh đẹp nho nhã xuất trần.
Thổi tiêu vốn rất hao tổn tinh thần, huống chi Liễu Tử Thừa vì để có thể gặp mặt Phượng Vô Tuyết đã chọn một cổ khúc cực khó. Qua thời gian một chén trà nhỏ, y liền bắt đầu cảm thấy khí lực tiêu hao không ít, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo hai má ôn nhuận, chậm rãi len vào cổ áo buông lỏng, dần dần xuống nửa thân áo, đôi tay thon dài nâng tiêu kia vốn xưa nay ổn định bây giờ lại có một tia run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/85463/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.