Liễu Tử Thừa bắt đầu cuộc sống Tổng quản an nhàn tại Vương phủ. Kỳ thật Vương phủ việc lặt vặt hằng ngày đều đã có người lo liệu, Triệu Thư An đối hắn lại giống như bán sư bán hữu (*),hai người ở chung cũng coi như khoái hoạt.
(*: nửa bạn nửa thầy)
Bất tri bất giác nửa năm nhanh chóng qua mau. Liễu Tử Thừa đối mọi người luôn khiêm tốn hữu lễ, ngày thường cũng ít nói. Lâu ngày, bọn hạ nhân trong Vương phủ ai cũng đều yêu mến vị Tổng quản này, nhất là Trúc nhi, cứ hễ rãnh rỗi là chạy đến tìm Liễu Tử Thừa nói chuyện phiếm.
Sau giờ ngọ, Triệu Thư An theo thường lệ tiến cung kiểm tra công việc. Liễu Tử Thừa nhàn đến vô sự, liền ra phía sau hoa viên thấy bọn hạ nhân đang đẩy một khối Hoả Vân Thạch từ Vân Nam tiến cống. Tảng đá này thập phần kỳ lạ, bộ dáng quái dị lởm chởm, bên ngoài có từng vầng hồng sắc như mây bay rất khác biệt.
“Liễu tiên sinh, ngài xem đặt nơi này thế nào?” Bọn hạ nhân cung kính hỏi.
Liễu Tử Thừa thấy Hoả Vân Thạch được đặt bên dưới cây hoa ngọc lan trắng muốt, càng tô thêm vẻ trắng trong thuần khiết của nụ hoa, cùng tảng đá bên ngoài ám màu phấn hồng, phối hợp với nhau càng thêm nổi bật mấy phần.
“Cứ như vậy đi, tốt lắm.” Liễu Tử Thừa đạm nhiên nói.
Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng của tiểu tư: “Vương gia hồi phủ____”
Bọn hạ nhân vội ngừng công việc dang dở, cung kinh quỳ gối hai bên, Liễu Tử Thừa lược chỉnh lại y phục, khoé miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/85460/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.