Lạnh lùng ánh trăng đem cả sân chiếu rọi.
Bạch y như tuyết tuấn mỹ thanh niên dẹp bỏ tư thái phong lưu cao ngạo, mắt phượng xinh đẹp lãnh liệt tràn đầy hoảng sợ cùng trầm uất, trong đó nồng đậm bi thương làm người ta không đành lòng nhìn.
Trên mặt thần sắc so với tố y còn thảm đạm hơn mấy phần.
Cho đến nhiều năm sau, Xuân nhi vẫn không quên được vẻ mặt Phượng Vô Tuyết khi đó.
Khoé miệng diễm lệ run run đau xót, nháy mắt giống như hài tử bị mất đi lễ vật tối quý giá, bi thương còn mang theo vài phần tuyệt vọng.
Phượng Vô Tuyết hốc mắt phát đau, vừa rồi mỗi lời Xuân nhi nói lại như một nhát búa nặng nề đập thẳng vào tim hắn.
Vì cái gì như vậy?
Ta chỉ muốn cho ngươi hảo hảo không vướng bận mà ở bên cạnh người ngươi thích thôi….
Sương phòng chạm trổ hoa văn khép chặt, Phượng Vô Tuyết không chút nghĩ ngợi hai tay phát lực “Phanh_____” một tiếng đẩy đi vào.
Bên trong ánh sáng u ám, chỉ có trên bàn ngọn đèn leo loét phát ra ánh sáng mờ nhạt, bị gió lạnh khi hắn tiến vào, nhập nhoạng vài cái.
Phượng Vô Tuyết làm gì còn tâm tư quản này đó chuyện, hắn si ngốc đi tới tháp biên.
Ánh sáng nhỏ nhoi chiếu soi chăn đệm trên giường, ẩn ẩn như hình dáng một người, hắn không dám tin nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ cuồn cuộn rơi xuống.
Hai chân mềm nhũn, lảo đảo vài bước rồi quỳ rạp xuống giường.
Hai tay muốn vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/3115665/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.