Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Xuân nhi mơ hồ nghe trong sương phòng có chút động tĩnh, liền đứng dậy khoác áo, dụi dụi mắt đi vào.
“Tiên sinh là muốn dậy sao?”
Liễu Tử Thừa thấy nàng tiến vào, liền khêu sáng ngọn đèn, cúi đầu khụ vài cái, “Ân, sớm khởi hành thôi.”
Xuân nhi lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Cũng may Triệu Thư An trước khi đi đem hết thảy đều phân phó tốt lắm, xe ngựa, tùy tùng đều đầy đủ cả.
Xe ngựa dọc theo bờ sông lắc lư di chuyển, Xuân nhi ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn Liễu Tử Thừa, ánh mắt tràn ngập bi thương.
“Tiên sinh, đừng nhìn, bên ngoài phong lãnh.”Rốt cục nhịn không được mở miệng khuyên một câu, từ lúc xe ngựa đến bờ sông, Liễu Tử Thừa liền xốc màn cửa bên cạnh, si ngốc nhìn thao thao sóng nước, tư thế đều không có biến quá.
Thấy y không trả lời, chốc lát Xuân nhi lại đánh bạo khuyên một lần.
Xe ngựa chuyển mình hướng về phía sơn đạo, dần dần vọng không đến mênh mông dòng sông nữa.
Liễu Tử Thừa ngồi trên xe đang leo lên vách đá, thân mình hơi hơi chấn động, chợt y thì thào nói một câu, “Nhìn không thấy nữa rồi...... Thanh Lam......”Cả người bỗng nhiên như mất hết gân cốt mềm nhũn hướng mặt đất ngã xuống.
Xuân nhi kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy y, nhưng nàng chỉ là một nữ tử nhỏ yếu làm sao có thể đỡ nổi sức nặng của nam tử.
Hai người cùng ngã xuống đất, may mắn trong xe trải thảm thật dày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/3115652/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.