Sắc trời đã rõ ràng dần, chính là Liễu Tử Thừa cảm thấy trước mắt từng trận tối đen, phải cố hết sức duy trì ánh mắt.
Chính là trong lòng một chút cũng không dám thả lỏng, sợ chính mình sơ suất là bồi hai cái mạng.
Trong nước hết thảy tựa hồ như chết lặng, tứ chi đã mất hết tri giác nhưng vẫn cố động. Bên tai duy nhất tiếng vang của sóng nước mênh mông cùng chính mình hơi thở hổn hển.
Tựa hồ Phượng Vô Tuyết phía sau thật lâu cũng không có thanh âm.
Liễu Tử Thừa cả kinh, không để ý chính mình chẳng còn bao nhiêu khí lực, một phen trở người bắt lấy tay Phượng Vô Tuyết, “Thanh Lam, Thanh Lam, ngươi sao rồi?”
Ngữ thanh run rẩy, hiển nhiên trong lòng đã hoảng sợ cực độ. Thân thể trong lòng ngực đã sớm lạnh, mềm nhũn theo động tác của mình lay động, chính là không hề phát ra thanh âm hồi tỉnh.
Chẳng lẽ Phượng Vô Tuyết……..đã mất?
Liễu Tử Thừa trong lòng kinh hoàng tột độ, máu trong người tựa hồ kêu gào như muốn trào ra, ngực chỗ bị đè ép khí huyết bốc lên. Sẽ không, sẽ không đâu, Thanh Lam đáp ứng với mình cùng sinh cùng tử, hắn là một người trọng lời hứa, như thế nào bội ước mà đi.
Tưởng tượng hắn ánh mắt thanh ngạo thâm tình, Liễu Tử Thừa cảm thấy tim như đao cắt, đau đớn không thể chống đỡ được.
Thanh Lam, nếu ngươi thật sự ra đi, như vậy Liễu Tử Thừa ta cũng quyết không sống trên cõi đời này nữa!
Tay run rẩy trong nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/3115640/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.