"Như ý, ngươi đang làm cái gì vậy?" Dương Hoàn lạnh giọng trách cứ hành động to gan lớn mật của Như Ý. " trong mắt ngươi vẫn còn có ta không?"
Như ý lập tức cúi đầu nhận sai, "Gia, là Như Ý sai rồi, Như Ý không nên tự chủ trương, chỉ là......" Nàng ngẩng đầu lên nhìn Dương Hoàn, ngữ khí chân thành tha thiết nói: "Như Ý không thể không ngăn cản gia, chẳng lẽ chàng thật sự muốn đem tay của Linh Thủy bẻ gãy luôn sao?"
"Chuyện này không cần ngươi quản!" Dương Hoàn nổi giận đùng, nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Thật đáng giận! Cái tát vừa rồi của Linh Thuỷ khiến hắn bây giờ vẫn còn cảm thấy đau, lửa giận trong lòng bây giờ cũng chưa hề giảm đi.
.......
Ánh trăng bây giờ đã lẳng lặng treo lên cao ngoài cửa sổ. Đêm đã khuya, bên ngoài lâu lâu còn vang lên vài âm thanh côn trùng kêu.
Thông thường vào giờ này, Linh Thủy đã sớm tiến vào mộng đẹp, nhưng không hiểu tại sao hôm nay nàng vẫn nằm lăn lộn không thể rơi vào giấc ngủ.
Nếu ngủ không được vậy thì cũng không cần ngủ. Nàng ngồi dậy, theo bản năng sờ sờ môi, nhớ tới chuyện lúc sáng, nàng ôm chặt lấy thân thể mình, có chút xúc động muốn khóc, cảm thấy vô cùng khuất nhục, sao hắn lại có thể...... 6 năm trước, Dương Hoàn đã lừa mất đi nụ hôn đầu tiên của nàng, khi đó nàng cái gì cũng không hiểu, thời điểm hôn lên môi hắn, nàng cũng không cảm thấy có gì là không ổn, cũng không cho rằng có cái gì là không đúng.
Dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-co/246521/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.