Chương trước
Chương sau
Mang theo hơi thở đầy men say, nương theo ánh sáng của mặt trăng, Dương Hoàn vẫn có thể vững vàng bước về phòng mình.
Khi đi đến ngoài cửa, hắn nhìn thấy có bóng dáng một người đang ngồi xổm phía trước, Dương Hoàn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang dần đứng lên kia.
"Tại sao bây giờ ngươi vẫn còn ở đây? Không phải ta đã nói qua canh hai thì không cần chờ ta nữa hay sao?" Mặc dù bây giờ đã là mùa hè nhưng khí trời ban đêm vẫn có chút lạnh, nhìn bờ vai của người kia đang run lên nhè nhẹ, Dương Hoàn không thể khắc chế được mà trách mắng nàng.
Linh Thủy chậm rãi đi đến trước mặt Dương Hoàn, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng cũng dần hiện lên, đôi mắt to tròn trong veo nhìn hắn, miệng nhỏ mấp mấy nói "Bối Lặc gia, ngày không thể chết được!"
Dương Hoàn nghe xong thì có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang vô cùng nghiêm túc kia của Linh Thuỷ, nhịn không được mà phì cười.
"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ai nói cho ngươi là ta sẽ chết?"
Linh Thủy lớn tiếng nói: "Mặc kệ như thế nào, ngài chính là không thể chết được, ta muốn ngài sống sót trở về!"
Những lời này của Linh Thủy hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, không có nửa phần giả dối, tuy rằng nàng không phải thực thích Dương Hoàn, thậm chí còn có chút chán ghét hắn, nhưng mà nàng không hy vọng hắn sẽ chết, người tốt thì không nên chết sớm, mặc dù hắn có chút kiêu ngạo, còn có chút tự phụ, không coi ai ra gì, nhưng mà thật chất hắn cũng là một người rất tốt.
Dương Hoàn thu lại nụ cười, hắn cũng cảm nhận được sự chân thành của Linh Thuỷ khi nói với hắn những lời này, vẻ mặt của Linh Thủy cũng vô cùng nghiêm túc.
"Ngươi thật sự không hy vọng ta chết sao? Nếu ta sống trở về, sau đó lại tiếp tục khi dễ ngươi thì làm sao bây giờ?"
Linh Thủy lắc đầu. "Chỉ cần ngài sống, ngài muốn khi dễ ta ta như thế nào cũng được."
"Vậy sao?" Dương Hoàn hơi hơi mỉm cười. "Được, có những lời này của ngươi, ta nhất định sẽ sống sót trở về."
"Thật sao?!" ánh mắt Linh Thuỷ sáng lên. "Đây chính là bản thân ngài tự nói đó, ngài không thể nuốt lời!"
" đương nhiên, Dương Hoàn ta từ trước đến nay đã nói là sẽ làm."
Linh Thủy ngẫm lại, vẫn là có chút không yên tâm, vì thế vươn tay nói " Vậy ngài ngoắc tay với ta đi, sau đó ta sẽ tin ngài!" Giờ khắc này, nàng đã quên đi thân phận của mình, và cũng đã quên đi thân phận của Dương Hoàn, trong đầu nàng lúc này chỉ muốn Dương Hoàn có thể sống sót trở về, nên mới yêu cầu hắn ngoắc tay hứa với nàng.
Nếu là ngày thường, Dương Hoàn nhất định sẽ đẩy tay Linh Thủy ra, nhưng lúc này hắn lại vươn ngón út của mình câu vào ngón út của nàng. Có lẽ, vào giờ này khắc này, hắn cũng đã quên đi thân phận của mình!. Bạn có biết t?ang t?uyện [ t?u mt?uy?n.vn ]
Câu xong ngón tay, Linh Thủy vui vẻ cười lên, sau đó, Dương Hoàn cũng cười theo nàng.
Ánh trăng chiếu vào hai người bọn họ, cái bóng dưới chân bọn họ cùng càng ngày tiến lại thật gần, thật gần......
_________________
Ung Chính năm thứ 8
Bên trong ngự hoa viên của Dụ Vương phủ, lúc này đang có một nữ nhân một thân y phục tím nhạt, eo thon mảnh khảnh đang ngồi cắt hoa.
Gương mặt của nàng vô cùng xinh đẹp, tuy rằng dáng người mảnh khảnh nhưng lại không đến mức trơ xương, màu da của nàng trắng nõn nhưng không tái nhợt, làn da bóng loáng tinh tế phảng phất vô cùng mịn màng, đôi mắt của nàng to tròn trong trẻo, cánh mũi nhỏ lại thẳng tấp, đôi môi hồng hào căng mộng. Nhưng nói thật thì, nàng cảm thấy bản thân lớn lên không tính là thập phần mỹ lệ, nhưng cũng tuyệt đối không khó coi. Thuần khiết, tự nhiên, thanh tú, đáng yêu, đây là cảm giác của người khác khi nhìn vào nàng.
Nàng là Linh Thuỷ, năm nay đã 18 tuổi, nàng đã ở Dụ Vương phủ được 6 năm.
Sau khi ba năm trôi qua lần nữa, nàng vẫn như cũ bận rộn, nhưng lượng công việc cũng đã được giảm bớt đi rất nhiều.
"Linh Thủy! Linh Thủy!"
Linh Thủy ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Thu đang chạy tới, lắc đầu cười: "Cẩm Thu, ngươi làm gì mà kêu ta lớn như vậy, người khác không biết nhìn vào còn tưởng đang cháy nhà!"
"Linh Thủy, có tin tốt, vô cùng vô cùng tốt!" Cẩm Thu thở hổn hển nói: "Bối Lặc gia hắn, hắn, hắn sắp trở về!"
"Thật sao?" Linh Thủy khẩn trương nắm lấy tay Cẩm Thu, mừng rỡ như điên hỏi: "Bối Lặc gia thật sự sắp trở về sao? Ngươi nói thật chứ? Tin tức này là thật sao?"
"Đúng vậy, là thật, là thật." Cẩm Thu hưng phấn reo lên: "Khi nảy Hà thúc nói, vì thế cục của Tây Tạng đã yên ổn, nên Hoàng Thượng hạ chỉ cho Bối Lặc gia trở về trước, còn Vương gia chắc có lẽ sẽ về sau."
Thấy Cẩm Thu vô cùng chắc chắn nói, Linh Thủy rốt cuộc cũng đã tin tưởng. Nàng chắp tay trước ngực mà thì thầm: "Cám ơn trời đất, cảm ơn ông trời phù hộ, Bối Lặc gia cuối cùng cũng bình an trở về!"
"Nhưng mà, Linh Thủy......" Vốn dĩ sắc mặt Cẩm Thu đang vô cùng cao hứng nhưng bây giờ bỗng nhiên lại thay đổi. "Ta còn nghe nói lần này không chỉ có Bối Lặc gia trở về, mà còn có một vị tiểu thiếp của Bối Lặc gia mới nạp cũng theo hắn trở về."
"A?" Linh Thủy mở to mắt, Dương Hoàn vậy mà đã nạp thiếp rồi?
"Nghe nói vị tiểu thiếp đó tên là Như Ý." Cẩm Thu vẻ mặt uể oải. "Ta còn nghe Hà thúc nói, Như Ý lớn lên rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân, haizz......"
Linh Thủy có thể hiểu tại sao Cẩm Thu lại thở dài không ngừng. Ở Dụ Vương phủ có rất nhiều nô tỳ có tâm ý với Dương Hoàn giống Cẩm Thu, hy vọng một ngày nào đó có thể được Dương Hoàn sủng ái, bay lên cành cao làm phượng hoàng. Hiện tại vất vả lắm Dương Hoàn mới có thể trở về, lại vô cớ xuất hiện thêm một nhân vật lợi hại như vậy, vậy nên mộng đẹp của các nàng liền phải biến mất.
"Cẩm Thu, ngươi đừng nghĩ như vậy, cái này cũng mới chỉ là nghe nói thôi không phải sao? nói không chừng vị Như Ý đó cũng không xinh đẹp như những lời Hà thúc nói, ngươi vẫn còn cơ hội mà." Linh Thủy cổ vũ Cẩm Thu.
"Ta? Thôi bỏ đi!" Cẩm Thu chấp nhận sự thật nói: "Ta cảm thấy những lời Hà thúc nói nhất định là sự thật. Ngươi nghĩ xem, ánh mắt của Bối Lặc gia cao như vậy, nếu không phải mỹ nhân thì sao có thể khiến hắn coi trọng, lại còn nạp thành thiếp của mình"
Linh Thủy nghe xong thì thấy Cẩm Thu quả thật nói không hề sai, những nữ nhân cùng Dương Hoàn kết giao trước kia đều là những người rất xinh đẹp, thành ra hiện tại nàng cũng đã bắt đầu cảm thấy tò mò về nhan sắc của vị Như Ý này.
Cẩm Thu nhìn Linh Thủy, vẻ mặt hâm mộ nói: "Vẫn là ngươi tốt nhất, Bối Lặc gia thích ngươi như vậy, khi trở về hắn nhất định sẽ để ngươi tiếp tục hầu hạ hắn."
"A? Ngươi nói Bối Lặc gia thích ta? Ngươi đừng nói bậy, Bối Lặc gia sao có thể thích một kẻ vô danh tiểu tốt như ta."
"Nếu Bối Lặc gia không thích ngươi, sao hắn có thể để ngươi hầu hạ hắn ba năm?"
"Này...... Sao ta biết được, khả năng là, là Bối Lặc gia chỉ muốn khi dễ ta?"
"Hừm, dù cho là như vậy cũng được, nhưng suy cho cùng ta cũng không có vận khí tốt như ngươi, được ở bên cạnh hầu hạ để Bối lặc gia khi dễ như vậy ta cũng chịu." Cẩm Thu lắc đầu thở dài.
"Ngươi nha!" Linh Thủy bị Cẩm Thu làm cho dở khóc dở cười.
"Ta tin rằng sau khi Bối Lặc gia trở về nhất định vẫn sẽ muốn ngươi hầu hạ, trực giác của ta từ trước đến nay rất đúng." Cẩm Thu chắc chắn nói.
Linh Thủy có chút ngây ngốc. Không thể nào! Nàng bây giờ đang làm việc ở phòng bếp, phòng bếp bây giờ cũng không thể thiếu nhân sự được, Dương Hoàn hẳn là sẽ không đem nàng trở về hậu hạ bên cạnh hắn, rốt cuộc thì cũng còn rất nhiều nha hoàn có thể thay thế được nàng không phải sao?
Nhưng mà, vạn nhất Dương Hoàn vẫn muốn như vậy thì sao? Linh Thủy có chút rối bời, không sai, nàng quả thật là rất cao hứng khi hay tin Dương Hoàn bình an trở về, nhưng thật sự nàng cũng không muốn tiếp tục hầu hạ hắn, hiện tại nàng cũng không còn là tiểu nữ hài, nàng cũng không thể tiếp tục bên cạnh hắn như trước nữa......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.