Tối đó ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, để cho dễ tiêu hoá, Trịnh Gia Ý Hiên dẫn theo Uyển Linh cùng đi ra hoa viên để đi dạo.
Vì muốn có không gian riêng nên cũng không cho nhiều người hầu đi cùng. Chỉ có Triệu thái giám là cầm đèn đi phía trước dẫn đường.
Gió ban đêm thoang thoảng thổi, mang theo hương cỏ hoà lẫn vào không khí trông rất dễ chịu.
Uyển Linh vươn tay lên, sau đó hít một hơi thật sâu. Cảm giác không khí tràn vào trong lồng ngực khiến nàng thoải mái không ít.
Trước đây, khi bên cạnh của hoàng thượng, nàng luôn có cảm giác không thoải mái. Còn bây giờ, nàng lại cảm thấy vô cùng tự nhiên. Thật ra, hắn cũng không đáng ghét như nàng nghĩ.
Trịnh Gia Ý Hiên vừa bước chầm chậm về phía trước, vừa nhìn sang bên cạnh, thấy Uyển Linh đang vô cùng vui vẻ thì hắn cũng cảm thấy vui lây.
“Hình như bây giờ nàng trưởng thành rất khác so với lúc đầu ta gặp.”
Trong đầu Uyển Linh lúc này tự động nhảy số. Hắn và nàng gặp nhau bao giờ?.
“Bệ hạ có nhầm lẫn gì chăng?.”
Nghĩ là nàng không nhớ chuyện trước đây đã từng gặp mình, Trịnh Gia Ý Hiên kiên nhẫn giải thích.
“Không phải là lúc còn nhỏ, nàng đã từng có một lần tới nơi này cùng phụ hoàng của nàng hay sao?. Người mà nàng gặp ở hoa viên lúc đó chính là ta.”
Uyển Linh nhăn mày lại, cố nghĩ mãi mà vẫn không ra đã gặp hắn lúc nào. Với lại, từ nhỏ nàng đã luôn sống ở Nguyệt Minh cung, cũng chưa từng ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chung-nhu-nhat/951806/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.