Trời cũng nhá nhem tối, Uyển Linh vẫn ngồi yên vị trên chiếc giường tân hôn, rèm đỏ bay phấp phới. Một tiếng “hoàng thượng giá đáo” từ ngoài cửa vang tới, nàng căng thẳng không thôi. Hai bàn tay lúc này đang đặt nghiêm chỉnh trên đùi cũng bất giác nắm chặt lại.
Tiếng đẩy cửa bước vào, Uyển Linh lén hít một hơi thật sâu, cố giữ cho mình bình tỉnh, sau đó bước lên phía trước hành lễ.
“Bệ hạ vạn an”
Âm thanh nhỏ nhẹ, thanh thoát khiến cho Ý Hiên có chút ngây người. Hắn không ngờ giọng nói của nàng vậy mà lại có thể trong trẻo và ngọt ngào đến thế, trong phút chốc hắn có chút rung động.
“Nền đất rất lạnh, nàng đứng lên đi thôi”
Uyển Linh đang quỳ dưới đất, thấy bàn tay hắn đưa ra đỡ nàng dậy thì cũng không từ chối mà nắm lấy.
“Tạ bệ hạ”
Nàng không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn hắn kỷ đến như thế.
Gương mặt của hắn không hẳn là quá anh tuấn như những người mà nàng đã gặp, nhưng lại hơn họ một chút khí phái của nam nhân, dáng người đỉnh đạc, đôi mắt đen như mực cùng chiếc mũi cao. Trông hắn rất có khí chất của một bậc đế vương.
Ý Hiên nhìn tân hậu trước mặt, đôi mắt to tròn, hàng lông mày lá liễu không cần tô điểm cũng đã đen như mực. Hắn thiết nghĩ, có lẽ dung mạo dưới khăn voan kia có lẽ cũng không tâm thường. Thấy nàng bình tỉnh như vậy, trong lòng hắn có chút phức tạp. Một nữ nhân còn chưa kịp cập kê mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chung-nhu-nhat/239626/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.