Sau ngày đó, Phụ hoàng không còn đến Khai Nguyên cung tìm ta nữa, song lại dùng một đạo ý chỉ lần thứ hai quấy nhiễu cuộc sống của ta.
Hắn đem mẫu thân đã muốn tạ thế hơn mười năm của ta truy phong làm Tuệ phi.
Ta đi vào một góc vắng lặng nhất của cung thành, nơi đó mồ mả hỗn độn, mà người được mai táng dưới đó, đều là những người hầu địa vị thấp hèn trong cung.
Mẫu thân cũng nằm ở trong đó. Nàng cho đến chết, cũng không được phong hào, chỉ có thể lấy thân phận thị nữ mà an giấc nơi đây.
Ta hỏa thiêu đạo thánh chỉ kia trên mộ phần hoang vắng cỏ mọc um tùm của mẫu thân, nhìn tro tàn chôn vùi theo gió, chua xót lại cảm thấy mỉa mai.
Mẫu thân cả đời này, chân chính muốn thứ gì, đã chẳng còn ai cho được nàng. Mà Phụ hoàng, ban hạ đạo thánh chỉ này, là muốn nói cho ta biết điều gì?
Áy náy, hối hận, tuyệt đối không thể xuất hiện trên thân Phụ hoàng. Làm như vậy, phải chăng là muốn lấy lòng ta ư?
Ta nhớ lại sự va chạm của hắn trong cơ thể ta, cất tiếng cười lớn, cười ra nước mắt.
Ta nghĩ rằng, ta đã điên rồi.
Càng ngày càng nhiều nô bộc trong cung, khúm núm luồn cúi, lộ ra nụ cười nịnh bợ với ta.
Những thứ này, đều là nhờ ơn Phụ hoàng ban tặng. Vậy nên, vào một đêm mưa xuân không ngớt, khi Phụ hoàng sai người đến Khai Nguyên cung triệu ta đến, ta liền sáng tỏ.
Hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870517/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.