...... Bộ vị bị lưỡi đao sắc bén đâm trúng đau đến tận tâm phế, tựa như sau cái đêm điên cuồng mê loạn ấy, hắn mở to đôi mắt vẫn còn lưu lại chút dục vọng nhìn rõ hết thảy xung quanh, phẫn nộ vung quyền, đánh gãy hai cái xương sườn của ta.
Ta nôn ra miệng lớn máu, vừa cười vừa thở dốc.
Toàn thân hắn đều kịch liệt run rẩy, khoác vội xiêm y, cướp đường chạy.
Hắn nhất định vô pháp chấp nhận nổi sự thật về thứ phụ hoàng thất thường tráo trở như ta đây, nhất định là cho rằng ta đã điên rồi......
Ta lau chất nhầy trọc bạch xen lẫn trong máu tươi tràn ra khóe miệng, nhìn đệm gấm đầy giường bị vò nhàu không còn ra hình dáng, che mắt lại.
Ta có lẽ, thật sự đã điên rồi......
Chấp niệm là một thứ đáng sợ, giống như cây mây độc, vùi sâu rễ trong lòng ta, lớn dần theo ngày đêm.
Ta cho phép hắn vào triều nghe chính sự, ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng, chăm chú nhìn hắn.
Mục quang của hắn, lại không bao giờ muốn tiếp xúc cùng ta.
Chỉ có mỗi năm một lần thu đông chi giao, hắn mới kéo thân thể bị độc phát, đi vào tẩm cung của ta uống giải dược.
Vào thời điểm đó, hắn mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta. Ánh mắt từng năm một lại càng lạnh nhạt.
Hận cùng oán của hắn đối với ta, đại khái cũng theo từng năm mà tích tụ ngày càng sâu, sâu đến ngay cả ta cảm thấy ngạt thở.
Ta nghĩ, hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870511/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.