Hắn vứt bỏ vùng vẫy, để mặc ta giày vò.
Đây nguyên bản là kết quả mà ta muốn, nhưng chẳng biết vì sao ta vô cớ lại cảm thấy mất mát. Kích thích xác thịt vẫn còn, trong lòng lại chỉ cảm thấy thiếu mất điểm gì đó, tẻ nhạt vô vị.
Qua loa phát tiết xong, ta ly khai thân thể hắn, lặng lẽ thắt lại y phục.
Hắn cũng không nhúc nhích, nằm úp sấp quỳ gối bên mép giường, tựa như pho tượng đá không có sự sống.
Trong toàn bộ quá trình, hắn thủy chung đều không phát ra bất luận thanh âm gì. Chỉ có trong nháy mắt ta rời đi, trong cổ họng hắn mới vang lên vài tiếng nôn khan. Điều đó càng khiến ta muốn nhanh chóng ly khai.
Trước khi đi, ta ma xui quỷ khiến quay đầu lại.
Hắn cũng đang xoay cổ, nhìn ta. Nhưng trong đôi con ngươi trầm hắc đi, chỉ có tro tàn đã thiêu rụi.
Ta đột ngột cảm thấy, ta trong mắt hắn, đã chẳng khác gì một người chết.
Ta im lặng một trận, dùng sức đá văng cửa điện, phẩy tay áo bỏ đi.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng liên tiếp mấy ngày có chút nhàn hạ, cặp mắt kia của hắn liền xông thẳng vào suy nghĩ của ta, lạnh lùng không mang theo chút cảm tình chăm chú nhìn ta, quấy nhiễu lòng ta không yên.
Hồi tưởng khi hắn lưu lại tẩm cung dưỡng thương lúc ban đầu, luôn dùng mục quang khát vọng yêu mến truy đuổi ta, trái tim xưa nay chưa từng như vậy liền hơi hơi co rút.
Có thể, ta nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870509/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.