Đó là lần đầu tiên ta quan sát hắn kỹ càng ở gần như thế.
Dù rằng là trưởng tử của ta, ấn tượng của ta với hắn cũng vẻn vẹn có vậy. Ta thậm chí ngay cả mẫu thân hắn tên là gì, bộ dáng cao thấp thế nào cũng sớm đã mờ nhạt. Chỉ nhớ rằng nàng lúc ấy khóc thật sự thê thảm, lại nửa điểm cũng không dám cự tuyệt ta rong ruổi trên người nàng.
Năm ta mười bốn tuổi, thứ đòi hỏi, cũng bất quá là phát tiết đơn thuần. Qua một đêm, ta liền quên bẵng nàng.
Một thị nữ ti tiện không có chút địa vị gia thế, ở trong thâm cung, nếu không lặng lẽ chờ đến lúc hồng nhan già đi bị sung quân hồi hương, thì cũng thành đồ chơi của hoàng tộc, không đáng để ta lưu tâm.
Ta cũng chẳng buồn quan tâm khi nữ nhân kia trộm sinh hạ hài tử. Huyết mạch đê tiện như vậy căn bản không xứng mang cốt nhục của ta. Nhưng nếu đã sinh ra, ta cũng liền sắm vai một thái tử phụ thân, cấp tòa lãnh cung “Khai Nguyên cung” hoang phế đã lâu thu xếp cho mẫu tử bọn họ.
Cung yến mỗi năm một lần, mẫu tử bọn họ mới có thể xuất hiện ở trước mắt ta. Lần nào cũng đều bị thị tùng thân cận am hiểu lòng ta an bài tại vị trí cách ta xa nhất.
Dung nhan hai mẫu tử, ẩn đằng sau tay áo thủy vân tung bay của đám vũ cơ, xa xôi mà ảm đạm.
Tại cung yến năm ta đăng cơ, chỗ ngồi kia đã không còn thân ảnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870506/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.