Đỉnh núi nhanh chóng khôi phục lại sự thanh tịnh. Đã đến chính ngọ, sắc màu cực quang trên đỉnh biến ảo lưu chuyển, tráng lệ lạ thường.
Lôi Hải Thành đã không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc thưởng thức cảnh quan như mộng này nữa, chỉ cùng nhìn Lãnh Huyền, cũng không hề bỏ qua sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Ngàn dặm xa xôi đến nơi sông băng vắng bóng người, nhưng vẫn như trước không trốn thoát được những thủ đoạn phân tranh giữa trần thế.
Lãnh Huyền sau một hồi xuất thần, mới nói: “Đừng có nghĩ nhiều nữa.” Cánh tay trái muốn chống người dậy, hơi dùng một chút lực, vết thương bên sườn trái lại bắt đầu có huyết sắc rỉ ra.
Lôi Hải Thành vội đỡ Lãnh Huyền dậy, dìu đến chỗ mỏm núi băng phía đông Lãnh Huyền chỉ.
Tầm mắt trở nên rộng mở, phù vân thiên biến, đỉnh băng vạn nhận[34], tất cả đều khuất phục dưới chân. Thiên địa mênh mông bát ngát, tiếng gió xuyên núi vượt đèo, phẫn nộ rung chuyển cõi trần.
Hết thảy quanh thân, tựa như bắt đầu từ thuở sơ khai đều tồn tại chỉ vì hai người.
“Hải Thành, cảnh sắc này, ngươi thích không?” Lãnh Huyền chẳng hề nhìn phong cảnh, mục quang của hắn chỉ lưu ý đến sự biến hóa thần sắc trên mặt Lôi Hải Thành, hơi nở nụ cười.”Chờ vết thương của ta khá hơn chút, chúng ta lại đi Mạc Bắc xem biển cát.”
Lôi Hải Thành quay đầu, lấp đầy trong đôi mắt, đều là nụ cười mỉm của Lãnh Huyền.
Hắn chậm chạp vươn tay, tránh vết thương khẽ ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870493/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.