“Có bị cắn phải hay không?” Lãnh Huyền biến sắc.
“Không có.” Lôi Hải Thành cũng tự hoảng sợ. Cận thận suy xét lại, hắn cũng không hề có lòng hoài nghi thái hậu lại giấu diếm vũ khí ám sát trong chỗ bánh ngọt tự tay làm cho “nhi tử”. Cũng may bản năng phản ứng nhanh nhẹn, tránh được miệng rắn.
Hắn định thần lại, cùng Lãnh Huyền đi đến bên xác con tiểu xà, muốn tìm chút dấu vết để lại.
Tiểu xà kia màu sắc sặc sỡ, đầu hình tam giác. Lôi Hải Thành hơi lưu ý thêm một chút liền phát hiện miệng tiểu xà hơi hé mở, răng độc thế nhưng lại bị người nhổ đi mất.
Người thả rắn, rõ ràng cũng không có ý lấy đi tính mệnh người.
Hắn trao đổi ánh mắt với Lãnh Huyền, lại xem xét hộp thức ăn sơn gỗ đã vỡ nát, quả nhiên nhìn thấy ở khoảng không trên nắp hộp có hai lớp, hẳn là chính là nơi để con tiểu xà này ẩn thân.
Ở sâu trong hai lớp đệm, còn mơ hồ lộ ra một góc giấy.
Lôi Hải Thành lần này không dám lại khinh thường nữa, sợ trên giấy cũng đã bị động tay chân gì rồi, hắn dùng miếng sắt đâm vào tờ giấy lôi ra, mở rộng dưới ánh nến ──
Một dáng người cao ráo hiện lên trên mặt giấy, tươi cười khả cúc, chân mày khóe mắt lộ vẻ đắc ý, trong tay cư nhiên còn cầm theo chiết phiến, đúng là phiên bản thu nhỏ của Phù Thanh Phượng.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đưa mắt nhìn nhau, không biết nên giận hay là nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870473/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.