Màn đêm buông xuống đại địa, tinh quang vạn điểm, chiếu lên doanh trại Thiên Tĩnh. trường mâu cây đuốc của binh sĩ tuần tra ban đêm, lấp lánh muôn vàn sát khí.
“Ngươi có cho rằng Tây Kì thực lòng muốn hàng hay không?” Lôi Hải Thành nằm trên giường, trong tay vân vê sợi tóc dài của người bên cạnh.
Tóc mới vừa gội qua, ướt át, tỏa ra hương vị dầu gội......
Lãnh Huyền gấp đôi chân dài, nửa nằm nửa ngồi, uống nửa chén rượu ngon trong tay xong, mới cười cười.”Vệ Trăn hẳn vẫn không cam lòng, nhưng cho dù hắn cùng tướng sĩ Tây Kì đều chết trận sa trường, Tây Kì vẫn cứ không tránh khỏi họa mất nước. Vệ Trăn là người thông minh, nếu trì hoãn mãi mà không đợi được Nguyên Thiên Tuyết trở về, hắn tự mình cũng phải biết cân nhắc lợi hại, nếu không, cũng sẽ không đưa tiểu công chúa kia đến cầu hòa.”
Tuy nói ra như vậy, hắn cũng không bởi vì niềm vui thắng lợi mà phai nhạt đi nửa phần cảnh giác. Sau khi đám người Nguyên Từ Quân cáo từ lúc sáng, hắn lập tức sai người tra soát hết doanh trại, phòng ngừa đối phương lưu lại bất cứ vật khả nghi gì, tiếp đó lại thêm truyền lệnh cho đại quân tăng cường canh phòng tuần tra.
Lôi Hải Thành nghĩ đến tiểu công chúa kia, bất giác mỉm cười nói: “Từ Quân công chúa kia cũng không tồi, lưu lại Tây Kì làm vợ cho lũ người lỗ mãng coi thường nữ tử kia thì thật là đáng tiếc, không bằng đem nàng mang về Thiên Tĩnh đi ── ngô......”
Làn môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870467/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.