“Ngươi đem một gốc khác cho hắn rồi ư?” sắc mặt Lãnh Huyền hơi lộ vẻ khác thường, cau mày nói, “Hắn sao lại biết rằng có thể tìm được di thần thảo từ chỗ ngươi chứ? Chẳng lẽ ngày đó khi chúng ta quay lại sơn động, hắn căn bản là ẩn nấp tại phụ cận, chưa từng ly khai, cho nên đã nghe được hết lời chúng ta nói với nhau sao?”
U Vô Thương dùng sức gật đầu, “Huyền huynh ngươi đoán không sai lấy nửa điểm. Ngươi không thấy sắc mặt Phù tặc sau khi lấy được di thần thảo đắc ý đến mức nào đâu, làm ta ức đến thiếu chút nữa hộc máu. Mà đáng hận nhất chính là, Ngự Diễm Liệu đã chỉ còn có một hơi tàn, ăn cỏ xong, người tỉnh thì không tính, cư nhiên cái gì cũng nhớ rõ rành rành, chẳng quên đi cái gì hết sất, đúng là tiện nghi cho hắn rồi.”
“Sao có thể như vậy?” Lãnh Huyền quả thực có chút sững sờ.
“Quỷ biết được.” U Vô Thương oán hận nói: “Ăn di thần thảo sẽ quên đi chuyện cũ trước kia, chẳng phải cũng chỉ là nghe đồn thôi sao? Ta thấy kẻ đầu tiên truyền bá cái tin này hơn phân nửa là cố tình đùa cợt thế nhân.”
Lãnh Huyền nửa ngày không nói được tiếng nào, hồi lâu mới cười khổ, “Cũng có thể là do thời gian quá lâu rồi, nên mới thành lời đồn nhảm.”
U Vô Thương lắc đầu, không có ý truy đến ngọn nguồn, nói: “Đúng rồi, Huyền huynh, ta lần này đến Thiên Tĩnh ngoại trừ việc gặp ngươi, cũng chính là muốn nói cho ngươi việc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870458/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.