“Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng!” Mục quang Công tử Tuyết lạnh như băng, giống như muốn dùng tầm mắt róc từng miếng thịt của Lãnh Huyền xuống.”Rải độc lên người hắn, rồi sai hắn tiến cung thám thính, đem độc truyền cho ta. Lãnh Huyền, ta cùng hắn, đều đã nhìn lầm ngươi rồi.”
Hắn cười lạnh vài tiếng, từ từ nói: “Ngươi đối đãi với hắn như vậy, còn vọng tưởng hắn sẽ lưu lại hay sao? Hắn là thương tâm tột bậc, ngay cả hồn phách cũng không nguyện xuất hiện lại ở trước mặt ngươi nữa đâu.”
Sự đau nhức nơi xương tay của Minh Chu hơi lui đi, nghe vậy không khỏi rùng mình, nhìn Lãnh Huyền không nói lên lời.
Khóe miệng Lãnh Huyền hơi hơi vặn vẹo, nhưng cũng không có lời nào phản bác, chỉ để mặc cho sự đau thương trong mắt từng chút một tối dần, vỡ vụn, cuối cùng hóa thành tro bụi......
“Không sai, Nguyên Thiên Tuyết, ngươi muốn giải dược, thì mang người đến đổi đi.” Hắn chậm rãi nói, tất cả tình cảm trong mục quang đều đã lắng động, trầm tĩnh đến mức tìm không ra một tia dao động.
Công tử Tuyết hung hăng trừng hắn, “Chút độc này, tiêu tốn chút thời gian liền có thể hóa giải, ngươi khỏi phải uổng phí tâm cơ để mà uy hiếp ta.”
Thét dài một tiếng, buông lỏng tay Lôi Hải Thành ra, dựng tay lăng không đánh về phía Lãnh Huyền.
Lực như đào núi lấp biển, không khí cuốn theo phát ra tiếng gào thét kinh người, nhưng chưa đến gần Lãnh Huyền, liền có vài bóng người thình lình từ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870455/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.