Công tử Tuyết hơi ngồi xuống, chăm chú nhìn sự không cam lòng trong đôi mắt xinh đẹp trước mặt, cười thấp lắc đầu, trong tiếng cười tràn đầy tự giễu.
“Ta biết rất rõ, Trần Yên vĩnh viễn cũng sẽ không lại xuất hiện, song vẫn tưởng rằng có thể đem ngươi biến thành hắn. A, cho dù ngươi có quên đi hết thảy chuyện cũ trước kia, ngươi vẫn cứ là ngươi như trước, Lôi Hải Thành.”
Ngón tay dài nhỏ sờ lên khuôn mặt Lôi Hải Thành, chậm rãi phác hoạ đường nét của thiếu niên. Mỗi một chỗ, đều là Trần Yên trong suy nghĩ của hắn, nhưng hồn phách kia, sớm đã đổi chủ rồi.
Ba thanh ngân châm, phong tỏa kí ức của Lôi Hải Thành, song ngay cả hảo cảm cùng tin cậy nguyên bản của Lôi Hải Thành đối với hắn cũng bị hủy đi sạch sẽ.
Cái người trong đêm thu vắng lặng, xoay hắn lại, vẻ mặt trang nghiêm nhận định hắn là hảo huynh đệ, cũng đã giống như Trần Yên, vĩnh viễn tan biến khỏi cuộc sống của hắn......
Trong thân thể, tựa hồ có thứ gì đó đột nhiên vỡ nát ra. Hắn muốn nắm lấy một mảnh, để nhìn rõ xem đến tột cùng là thứ gì, nhưng còn chưa kịp vươn tay ra, hết thảy đã liền tan thành mây khói, không còn chút tăm tích......
Lồng ngực trống rỗng vô cùng, không có bất cứ thứ gì cho hắn có thể nắm bắt.
Hắn từng chút từng chút một, rút bàn tay còn đang dừng ở trên mặt Lôi Hải Thành, đứng thẳng lên, đưa lưng về phía Lôi Hải Thành, bình lặng nói: “Sau khi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870452/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.