Nếu quả thật là Công tử Tuyết, rất nhiều mối hoài nghi đích xác là đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lôi Hải Thành cũng không phải là mù quáng tin tưởng Công tử Tuyết. Trước khi đến Phạm Hạ, hắn đối với Công tử Tuyết kỳ thật vẫn luôn ôm lòng cảnh giác. Chỉ vì trên thân người nọ luôn luôn có tầng tầng sương mù, khiến hắn nhìn không thấu.
Song bàn tay lộ ra từ kẽ cự thạch kia dù thế nào đi nữa cũng là sự thật không sao phai mờ được......
Hắn trầm ngâm một chút, mới nhìn thẳng Lãnh Huyền. Nam nhân cũng nhìn hắn, vẫn chờ đợi hắn cất lời.
“Suy nghĩ của ngươi đích xác là rất hợp tình hợp lý, nhưng hắn quả thật đã chết, bị nham thạch đại pháo nổ sụp xuống chôn vùi rồi. Ta tận mắt chứng kiến, mấy khối cự thạch kia mỗi khối đều nặng đến ngàn cân, hắn chỉ còn một bàn tay thò ra bên ngoài khe đá.”
Tình cảnh ngày đó tái hiện trước mắt, ***g ngực Lôi Hải Thành liền chua chát.
Lãnh Huyền cúi đầu, thật lâu sau mới nói: “Ngươi ta cũng tận mắt chứng kiến Phù Thanh Phượng uống thuốc độc tự sát, kết quả hắn lại vẫn còn sống......”
“Không nói chuyện này nữa, có được không?”
Phát giác ra rằng hễ nhắc tới Công tử Tuyết, quan điểm của hai người thế nào cũng trái ngược, nhiều lần đã phá hỏng không khí tốt giữa hai người, Lôi Hải Thành liền không muốn lại tiếp tục tranh luận về đề tài này nữa. Thấy thần sắc nam nhân khẽ biến, hắn nắm thật chặt tay Lãnh Huyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870441/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.