Lôi Hải Thành buồn bực đến tột đỉnh, “Ta ở khi trong động Tỏa Vân sơn, không phải đã nói qua tuổi cho ngươi sao?”
Còn muốn tiếp tục tuôn oán thán, chợt thấy tay trái Lãnh Huyền hơi cứng lại, Lôi Hải Thành tức khắc ý thức được bàn thân đã nhắc tới sự tình không nên nhắc đến, nhanh chóng ngừng lời lại.
Hắn khi đó, trong lòng đang tràn ngập khoái cảm phục thù, chửi rủa, quyền đấm cước đá Lãnh Huyền......
Nửa sườn mặt Lãnh Huyền bị hỏa quang nhiễm bóng mờ, không cách nào nhìn ra thần tình. Cách giây lát mới nói: “Lúc ấy ta chỉ cố suy nghĩ xem làm thế nào để thoát vây, ngươi nhục mạ hung ác thế nào, ta cũng đều coi như gió thoảng bên tai.”
Hắn chậm rãi quay đầu, đến khi thấy được chút ngượng ngùng trong mục quang của Lôi Hải Thành, hờ hững cười.
“Ngươi ta khi đó, là đại địch sinh tử. Đối phó địch nhân, vô luận là dùng thủ đoạn bỉ ổi thế nào cũng không có gì quá đáng. Huống hồ Lãnh Huyền ta, cũng sẽ không vì bị làm nhục mà suy sụp, bằng không hơn mười năm trước khi ta bị người nhục nhã, đã sớm chết rồi.”
Bao nhiêu kiếp nạn tổn thương, trải qua năm tháng tích lũy lại. Hắn từ từ nói, bình tâm tĩnh khí, bằng lặng không gợn sóng. Lôi Hải Thành ngược lại nghe đến xót xa một hồi, đăm đăm nhìn Lãnh Huyền.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, sự kiêu ngạo cùng trống vắng đằng sau nụ cười ôn hòa của Lãnh Huyền, không chỗ che giấu.
Ngay trong nháy mắt, Lôi Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870439/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.