Long đông kéo đến[37], bạo tuyết điên cuồng. Gió đông như hàn đao lạnh thấu xương, vô tình lướt qua Phong Lăng, coi mặt đất mênh mông như chiếc thớt gỗ, mà tàn sát bừa bãi chúng sinh.
Mười sáu tòa thành trì biên giới phía tây Phong Lăng, đã đều thất thủ dưới gót sắt của liên quân. Non sông tắm máu, đầy rẫy hoang toàn.
Hai kỵ tuấn mã chạy song song, nhanh như tên bay, xé gió lao đi trong màn tuyết, làm bắn tung lên những bông tuyết vụn.
Nơi xa xa, hình dáng thành trì ở trong mưa tuyết dày che kín trời đất như ẩn như hiện.
Tức khắc kỵ sĩ khẽ kéo dây cương, tuấn mã hí lên một tiếng, tốc độ chậm lại.
“Ăn chút gì đã rồi hãy tiếp tục lên đường. Hai con ngựa này đã chạy từ lúc sáng, giờ cũng cần phải nghỉ ngơi.” Lôi Hải Thành nghiêng đầu, hướng nam nhân bên cạnh đề nghị.
Lọt vào trong tầm mắt, là một khuôn mặt ngũ quan bình thường không chút đặc biệt. Mặc dù từ trong cung Thiên Tĩnh xuất phát cho đến nay, hắn mỗi ngày đều trộm nhìn cái diện cụ phạp thiện khả trần[38] này, nhưng vẫn là thở dài trong lòng, sờ sờ mặt mình.
Trên mặt hắn, cũng mang diện cụ, cũng là gương mặt đại chúng, không có bất cứ điểm đặc biệt gì, chính là trên diện cụ còn có rất nhiều chỗ rỗ lồi lõm, tuyệt đối khiến cho kẻ khác sau khi liếc mắt nhìn một liền không có hứng thú nhìn đến lần thứ hai.
Thật không biết Lãnh Huyền là từ đâu kiếm được hai cái diện cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870420/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.