Hiệu quả của xuân miên tựa hồ không tồi, thẳng đến ngọ hậu hôm sau Lôi Hải Thành vẫn còn an ổn say giấc, thi thoảng cũng có tỉnh lại, xoay ánh mắt như muốn nói điều gì, nhưng không chống nổi dược lực, rất nhanh lại thiếp đi.
Minh Chu sau khi hạ triều liền chạy thẳng về tẩm cung, hỏi qua thị nữ biết Lôi Hải Thành không mơ thấy ác mộng, hắn yên lòng không ít, triệu ngự y đến. Đang kêu bọn họ làm chút đơn thuốc dược thiện để cho Lôi Hải Thành điều dưỡng thân thể, Lục Lang đột nhiên tới cầu kiến, nói phụng mệnh chủ nhân thỉnh Minh Chu nhất thiết phải đến gặp.
Minh Chu không có chút hảo cảm nào với tên dị tộc được cứu về từ Khảm Ly thành khi Thiên Tĩnh xuất chinh Tây Kì này, nhưng lại ngại Lãnh Huyền ẩn thân Khai Nguyên cung cũng cần người chăm sóc, nếu dùng thị nhân vốn có trong cung lại e lộ ra tin đồn, hắn liền thuận theo ý Lãnh Huyền, lưu lại Lục Lang hầu hạ Lãnh Huyền sinh hoạt.
Trải qua sự náo loạn hôm qua, hắn lại càng không muốn đặt chân đến chỗ của Lãnh Huyền nữa, nhưng nghe Lục Lang nói thật cẩn trọng, sau khi trầm ngâm, cuối cùng vẫn theo Lục Lang đi tới Khai Nguyên cung.
Trời đông mặc dù có nắng ấm, trong thiên điện vẫn âm u lạnh lẽo như trước, ban ngày cũng thắp nến.
Lãnh Huyền đang ngồi bên thư án đưa lưng về phía hắn, tay trái chấp bút ghi chép. Nghe thấy tiếng cước bộ của Minh Chu đến gần phía sau, hắn không quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870412/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.