Hắn rùng mình một cái, không muốn lại suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này nữa. Quẳng đi mối u sầu, tiếp tục tra cứu thư tịch.
Đến khi xem hoàn một cuốn đại thư bên người, nô bộc đưa cơm nước tới, Lôi Hải Thành mới phát giác sắc trời bên ngoài các đã tối dần, hoàng hôn buông xuống.
Hắn cũng giống như mọi khi tống cổ mấy sử quan trở về nghỉ ngơi, vội vàng ăn mấy ngụm đồ ăn, sai nô bộc cấp tốc thu dọn bát đũa, rồi lại lên giá lấy chồng sách mới.
Có một cuốn sách nhỏ mỏng mỏng nằm trong một hộp gỗ hẹp dài khiến cho hắn chú ý. Ngoài bìa không tiêu đề, trang giấy bên trong cũng đã mốc vàng, dễ nhận ra là niên đại đã rất lâu rồi.
Trước sau bất quá có tầm chục trang, ghi lại bút tích viết tháu của chủ nhân, cực kỳ khó đọc. Những khoanh tròn của Công tử Tuyết trên trang giấy so với bất luận quyển sách nào Lôi Hải Thành xem qua lúc trước đều nhiều hơn gấp bội.
“Ngô[24] ngày nhớ đêm mộng, điên cuồng không nhận được người thân......” Bệnh trạng này không phải chính là mộng chập sao?
Tinh thần Lôi Hải Thành chấn động, chậm rãi vừa hoài nghi vừa nhẹ giọng đọc xuống. “Tiên khanh vì ngô khóc suốt năm...... Lệ khô mắt mù...... Lấy...... để giải?......”
Mộng chập có giải? Nhưng mấy chữ ở vị trí phía trước từ “Giải ” lại bị mấy điểm huyết tích màu nâu sẫm che phủ. Hắn lật đi lật lại xem mười trang giấy, mong mỏi có thể tìm được một gợi ý khác. Nhưng lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870401/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.