Tiếng mõ vang lên điểm canh ba. Ánh nến chiếu vào bốn vách tường bạch ngọc thạch của cung điện, lạnh ngắt như nước.
Từ trên nóc cung điện treo rủ xuống những quả hương cầu vàng quấn lại thành từng chùm, bên trong một loại cỏ thơm không biết tên đang chầm chậm đốt cháy, tỏa ra hương mai hoa ngào ngạt. Từng luồng khí nhàn nhạt mơ hồ từ những lỗ nhỏ trên hương cầu lan tỏa tứ phía, rồi lập tức tan ra trong không khí.
Tấm trướng lụa mỏng trắng như tuyết dùng móc phỉ thúy trong suốt xanh biếc căng ra hai bên. Sau tấm trướng, chỉ có một thư án cực lớn cùng một chiếc ghế dựa cũng lớn y như vậy.
Lãnh Huyền mặc đằng long cẩm bào[125] màu xanh sẫm, thanh ngọc quan cài tóc, đang ngồi ngay ngắn sau thư án, cầm bút chậm rãi viết từng chữ. Sau khi viết được vài chữ lại đổi sang tờ khác, rất nhanh trên thư trác đã có cả một chồng giấy viết rồi.
Hắn đối nét chữ mực còn chưa khô nhìn một hồi, lắc lắc đầu, cầm lấy bức hoạ cuộn tròn bên cạnh.
Vài nét bút thủy mặc đậm nhạt, phác họa bán thân một nam tử, nhưng lại chỉ vẽ dáng lưng. Trên bức tranh, không lời đề từ cũng không ghi chú.
Hắn chăm chú nhìn bóng dáng người trong bức tranh kia, thần tình phức tạp. Thật lâu sau, mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt khẽ một chút vào cái hình bóng ấy, lại lập tức tựa như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về.
“Hừ!” Trong yên lặng, đột ngột vang lên tiếng cười nhạo.
Lãnh Huyền cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870355/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.