Nàng lặng yên ly khai phòng ở, ly khai thần cung, đi đến bên Bích hồ xa xa, ngồi ở bãi cỏ bên bờ thấp giọng thút thít. Nàng cũng không rõ bản thân mình đến tột cùng là vì cái gì mà thương tâm, chỉ là muốn cho nước mắt mang đi hết những buồn khổ cùng chua xót chất chứa trong lòng.
Khóc thật lâu, mãi đến khi cuối cùng nước mắt không chảy ra được nữa, nàng nghèn nghẹn ngẩng đầu, mới phát hiện cách đó không xa có một nhân ảnh trên khối giả sơn thạch.
Đại hoàng tử ôm lấy nam đồng, lẳng lặng ngồi đấy. Vạt áo mỏng manh cùng mái tóc bị gió lạnh buổi đêm thổi bay, người của hắn lại giống như pho tượng đá, vẫn không nhúc nhích. Nàng nghĩ rằng hắn nhất định đã đến bên hồ trước nàng rất lâu rồi, bởi vì vết mực trên mặt nam đồng đã được tẩy rửa.
Nguyệt quang chiếu xuống khuôn mặt đại hoàng tử, tái nhợt không có lấy nửa điểm huyết sắc, thậm chí còn tỏa ra loại thanh khí âm u như sắp cận kề cái chết. Hai mắt u ám cũng vô pháp tìm thấy bất cứ cảm xúc gì, chỉ thẫn thờ không xác định nhìn về phía trước, tựa như muốn nhìn xuyên thấu mọi thứ.
Nếu như không có tiếng cước bộ từ xa vọng lại phá tan sự trầm tịch chết chóc xung quanh, nàng tin rằng mình sẽ một mực yên lặng ngắm đại hoàng tử ngồi đến tận bình minh.
Là Khả Nhân cùng một thị nữ đi tới.
Nàng có chút xấu hổ đi đến trước mặt đại vương tử, từ trong tay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870352/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.