Dày vò nửa ngày, đã đến nửa đêm. Lôi Hải Thành cũng có chút mệt mỏi, đá văng khôi giáp y phục trên mặt đất, dọn ra một chỗ sạch sẽ chuẩn bị ngủ. Ngẫm nghĩ một chút, liền đi đến thay Lãnh Huyền cởi bỏ thừng trói.
Bị ghìm chặt vài canh giờ, cũng nên để cho huyết mạch sướng lưu một chút, tránh để bị tê liệt quá mức ảnh hưởng tới hành động tứ chi. Bằng không ngày mai hắn phải tha theo cái kẻ tay chân mềm nhũn này hạ sơn, chỉ khiến cho bản thân thêm phiền toái.
Vào thời điểm lật thân thể Lãnh Huyền lên, hắn thình lình giật mình ngừng lại.
Trên lưng Lãnh Huyền, rõ ràng xăm hình một gốc đào hoa.
Cành đào bắt đầu từ dưới đốt xương sống, hướng về phía trước mở ra không ít nhánh nhỏ, hơn chục đóa hoa đào ở cành lá tô điểm đua nhau nở rộ, thập phần diễm lệ rực rỡ.
Lôi Hải Thành biết hình xăm cũng không phải thứ hiếm lạ gì, quý tộc cổ xưa vì chứng tỏ thân phận địa vị, ở trên người xăm đầu lão hổ, lão ưng gì đó cũng rất nhiều. Nhưng Lãnh Huyền thân nhất quốc chi quân như vậy, lại xăm hình hoa đào, cùng với sự uy vũ hùng phong của hoàng đế không hề liên quan, không khỏi thấy lạ thường.
Nhưng thứ thực sự làm cho Lôi Hải Thành kinh ngạc, là mấy đạo lạc ngân cực sâu đan xen nhau, phá hủy hình xăm hoa đào mỹ lệ tựa như yêu diễm kia.
Hình ảnh này, làm hắn nhớ tới bộ phim chiến tranh rất lâu khi trước đã xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870335/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.