“...... Lôi...... Lôi Hải Thành!”
Kinh hoàng, bất khả tư nghị, vui mừng khôn xiết khi tìm được đường sống trong chỗ chết...... Rất nhiều tình cảm đều ở trong tiếng kêu to tựa như một cơn đại hồng thủy bất ngờ bạo phát. Dây thừng trói chặt hai tay bị cắt đứt, Minh Chu liền chặt chẽ ôm lấy chân Lôi Hải Thành.”Hoàn, hoàn hảo, ngươi vẫn còn sống......”
Hắn theo lời Lan vương mà biết, Lôi Hải Thành trong ngày đầu năm ở Lan vương phủ ám sát phụ vương, đã bị tên độc của phụ vương đâm bị thương. Kể ra cũng kỳ quái, chứng kiến phụ vương nằm trên giường bệnh, khuôn mặt so với chiếc gối lụa trắng như tuyết còn nhợt nhạt hơn, trong lòng hắn thế nhưng lại tìm không thấy cảm giác bi thương.
Sự lo lắng cùng nhớ mong của hắn, đều đã dành cho một người khác......
Nhìn Minh Chu giống như con chó nhỏ đáng thương tìm được chủ nhân, liền ôm lấy chân vừa khóc vừa kêu, Lôi Hải Thành mặc dù ở trong đám loạn quân, lại nhịn không được buồn cười.
Tính ra, thì đây là lần thứ hai cứu tiểu quỷ này.
Dù có oán hận Lãnh Huyền ra sao, hắn cũng không muốn thấy tên tiểu quỷ khi xưa vốn vẫn đối đãi với hắn không tồi này bị phân thây.
“Giết chúng!”
Đông Thần Tiễn mặt xanh mét hạ lệnh, cuối cùng cũng khiến những binh sĩ xung quanh Lôi Hải Thành bừng tỉnh. Bởi vì khoảng cách quá gần, dùng cung tiễn sẽ ngộ thương quân mình, các tướng sĩ liền hò hét vung binh khí vây lại.
Lôi Hải Thành bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870331/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.