Trên sơn đạo, ba người giục ngựa mà đi. Trong tay Lôi Hải Thành còn dắt theo hai con tuấn mã khác, là Nhạc Tiểu Xuyên tặng cho khi ly khai sơn trại, để cho bọn họ trên đường thay đổi cưỡi.
Trước kia khi đi đường ba người đều giao đàm, nhưng hôm nay sau khi Lôi Hải Thành làm bị thương tay công tử Tuyết, giữa ba người nhiều ít đều có chút ngăn cách. Từ lúc ra khỏi Liên Hoàn trại đến nay đã được mấy canh giờ, ai nấy đều cắm đầu đi không hề nói chuyện, không khí đầy một vẻ trầm buồn.
“Khụ, dừng lại ăn uống, nghỉ ngơi một chút thôi!”
Lôi Hải Thành ở trên lưng ngựa suy nghĩ nửa ngày, vẫn không tìm ra manh mối gì về cái chết của Vương Như Phong, quyết định không vì chuyện này mà lãng phí tế bào não nữa. Chỉ còn cách Lạc Thủy vài ngày đi đường, rốt cục cũng không thể câm điếc mãi như thế được.
Ba người ở dưới tán cây tìm phiến cỏ sạch sẽ ngồi xuống. Nhân lúc công tử Du lấy túi da đi đến con sông phụ cận lấy nước, Lôi Hải Thành lấy lương khô đưa đến trước mặt công tử Tuyết.
“Tay ngươi...... còn đau không?” Hắn biết rõ sức mạnh của bản thân, hơn nữa vào thời điểm đột kích lúc trước cũng không có lưu tình.
“Rất đau. Bất quá vẫn còn lấy được lương khô.”
Công tử Tuyết vẫn dùng lãnh đạm ngữ khí, tiếp nhận lương khô, nhìn biểu tình áy náy của Lôi Hải Thành, hắn ngược lại mỉm cười. “Nếu tay của ta bị chặt đứt, ngươi có phải hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870328/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.