Bà lão họ Ôn, chồng đã mất sớm, đứa con năm trước xuất chinh đi tiến đánh Tây Kì, chết trận nơi chiến trường. Con dâu vì sinh kế mà tha hương tái giá, chỉ còn bà lão cùng đứa cháu nhỏ sống nương tựa vào nhau, dựa vào những người cùng thôn tiếp tế, bữa được bữa chăng sống qua ngày.
Trong thôn còn có mấy hộ gia đình khác cùng Ôn đại nương gia cảnh tương tự. Lôi Hải Thành tới được vài ngày, đã cùng thôn dân thân thuộc, theo lời thôn dân biết được, nơi đây nằm ở hạ du Tử Nguyên giang, cách xa nơi hắn rơi xuống nước đến cả trăm dặm. Nơi này tuy có đại giang chảy qua, thế nhưng ngặt nỗi tính chất của đất đai cằn cỗi, hoa màu thu hoạch từ trước đến nay không được tốt. Thôn vốn có mấy trăm hộ dân, dần dần đều chuyển tới nơi khác mưu sinh, chỉ còn lại vài cô lão không muốn xa xứ, ở lại trông coi ruộng nương.
Hắn đem vàng bạc lục được trên thi thể chia hết thôn dân, để cho bọn họ cầm lên thị trấn đổi thành tiền đồng phân cho mỗi hộ dân giúp sinh kế. Riêng yêu bài trên có khắc có chữ viết, không nên đưa cho thôn dân tránh cho bọn họ rước lấy thị phi.
Thôn dân vốn tính tình thuần phác, mỗi người nhận tài vật của hắn đều lấy làm cảm kích, đối hắn thập phần cung kính.
Lôi Hải Thành thấy nơi này núi cao hoàng đế xa, liền an tâm ở tại nhà Ôn đại nương dưỡng thương điều dưỡng.
Vết thương trên lưng bị roi sắt đánh chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870315/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.