Hương hoa thanh tịch ở trong gió nhẹ lưu động...... Bên tai ríu rít tiếng chim tước líu lo......
Lôi Hải Thành trở mình, theo giấc mộng mà tỉnh lại.
Căn phòng vô cùng lịch sự tao nhã, dương quang một màu hồng nhạt tràn vào tư gia bằng gỗ đầy vẻ cổ xưa. Trên thư trác phô bày văn phòng tứ bảo, trên tường ngoại trừ mấy bức tranh thuỷ mặc còn có treo một thanh trường kiếm. Nhìn xuyên qua tấm màn trúc cuộn hững hờ ra bên ngoài, là phong cảnh của một góc hoa viên, giả sơn lục ấm, dòng nước uốn quanh, thập phần tĩnh mịch..
Lôi Hải Thành thu hồi ánh mắt dò xét, sờ lên trán mình, hơi nóng đã lui đi rất nhiều. Xiềng xích trên tay chân cũng không thấy. Áo tù đổi thành áo choàng rộng rãi, chất liệu thật mềm mại, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, phỏng chừng là áo ngủ của thời đại này.
Tóc dài phi xoã tung trên chiếc gối trắng như tuyết, có thể ngửi được cả mùi hương. Lôi Hải Thành cũng không suy nghĩ nhiều lãng phí vô ích tế bào não để xem là ai trong thời điểm hắn hôn mê đã giúp hắn tắm rửa gội đầu thay quần áo, mà chỉ ngáp một cái, nhanh chóng kéo chăn bông lên nhắm mắt lại.
Đã lâu lắm rồi không được thoải mái mà ngủ như thế......
Lại mở mắt ra lần nữa, lần này là do cơn đói bụng đánh thức. Hắn một phen tung chăn bông ra ngồi dậy, cúi đầu ở tìm giầy dưới chân giường.
“Tìm gì thế?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng người.
Cơ bắp toàn thân Lôi Hải Thành liền căng cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/147407/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.