Chương trước
Chương sau
Chuyện này kích động đồng chí Đường Đại của chúng tathật sâu, từ cổ chí kim, vạn vật đều có quang vinh suy yếu, mà chân chính hưngtịnh lâu dài không suy yếu, là cái gì?

Tính dục!

Cổ đại diễm thư, hậu thế hoàng điệp. Không bao giờ suygiảm.

Đường Đại đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, biêntập của nàng đã từng nói qua: “Viết văn, trước hết phải nghĩ đọc giả của bạnmuốn xem cái gì.”

Kỳ thật trên thế giới này từng địa phương đều có đườngtắt, bao gồm cả thành công.

Có người viết cả đời chỉ là một ‘tiểu thấu minh’, cóngười có thể một lần là nổi tiếng nhảy lên làm đại thần.

Nếu như đường tắt này hiện ngay trước mặt ngươi, chỉlà không vẻ vang gì cho lắm… Ngươi có đi hay không?

Đường Đại tư tưởng đấu tranh một đoạn thời gian dài,sau đó nàng tàn bạo nắm bút lông, các ngươi không phải muốn xem H sao, lại TấnGiang lão tử đùa giỡn không qua được Yêu Chu, Thiên Lại, ở đây lại không đùabỡn được đám người các ngươi vẫn còn hàng ngày chi, hồ, giả, dã cổ ngữ ư?

>_

Nàng vùi đầu, bắt đầu sửa chữa toàn bộ cốt truyện lúctrước đặt ra.

Vì vậy câu chuyện này biến thành… Nữ chính bị diệt cảnhà, sau đó bị hung thủ trước X sau giết, nữ chính bỏ xác nơi hoang dã, do dungmạo tuyệt mỹ, bị người qua đường X. Lúc này nữ chính âm hồn không tiêu tan, thithể không thối rữa, trở thành nữ quỷ, thường xuyên dùng sắc đẹp dụ dỗ người quađường, cùng nhau XXOO, xong việc lại hút máu ăn thịt.

Sau gặp gỡ một đạo sĩ, nữ chính dùng mọi cách dụ dỗkhông được, lại bị hàng phục theo lệ cũ.

>_

Ngày thứ hai, chương thứ nhất lấy tên > là tiểu thuyết dài kỳ chính thức thay tên thành ——>.

Đồng nhất > phía sau bản thôngbáo số dấu vân tay bùng nổ, trong vòng hai giờ sau khi phát hành chương mới,một loạt vượt lên đến trong ba thứ hạng đầu, cũng duy trì tình trạng tăngtrưởng liên tục.

Viên quản lý Công Khai Đình rất nhanh chú ý tới tờthông cáo này, vừa nhìn tới, mặt đỏ tim đập, máu mũi giàn giụa.

Tiếng tăm của > , tạiCông Khai Đình nhanh chóng truyền ra, có vài quản lý viên khác đến đây vây xem,rất nhanh đánh vào bảng ‘tin tức hỏa nhiệt’ của Công Khai Đình.

Đương nhiên đây cũng không phải do bọn họ thuần khiết,cổ đại đích thực cũng có diễm văn, lại không ít. Chỉ là khi đó đa số nhân dântoàn quốc rất hàm súc, 1vs1 cũng chỉ để trong lòng chứ không có gan phô ra,viết văn chung quy chỉ là khoe khoang làm dáng, gãi không đúng chỗ ngứa màthôi. Mà Đường Đại người vốn có mười phần ‘thẳng thắn thành khẩn’ lại thêm đã ‘duyệt qua vô số GV (gay video)lúc này dùng mấy chi tiết cẩu đảm cùng tiểu bạchvăn mô tả ra, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhịp nhàng ăn khớp, mỗingười xem đều mặt đỏ tới mang tai, đều muốn xem thêm vài lần, nhưng đứng lạilâu lại thấy mắc cỡ.

Có vài người đến bình luận về tác giả bài văn, ý kiếnbiểu đạt đều giống nhau —— có thể viết ra đại tác phẩm này, người này saomà hèn mọn a!

=_=||||

Đường Đại ở lân cận Công Khai Đình, một bên quan tâmtác phẩm mới của mình, một bên để ý tin tức bên trong, một bên xin ăn, có thểnói là nhất cử tam đắc. Chỉ là về sau, đồng nghiệp thấy làm ăn náo nhiệt, đặcbiệt tức giận. Từ từ có nhiều tên ăn mày khác cũng lại Công Khai Đình xin ăn,cứ như vậy, ở đây dần dần ngư long hỗn tạp, các tên móc túi cũng phát hiện đólà một nơi thật tốt để lần mò, còn có ‘thậm giả’ —— phi mã đảng!

Những người này thông thường một tay cưỡi ngựa, thừadịp con ngựa cao to mà đến, nhắm vào dây chuỗi của ai đó, bao vây, chạy như baynghiêng người chụp tới, người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giục ngựa trốn xa.

Người đi đường nghiến răng nghiến lợi, nhưng lực bấttòng tâm.

Rốt cục có một ngày, ngay cả Đường Đại là một tên ănmày cũng bị Phi mã đảng đoạt mất cái chén bể!!

Vì vậy trị an của Công Khai Đình, là một phần khiếncho triều đình đau đầu. Chủ quản hình bộ , hộ bộ, kiêm giám đốc quản lý bảo vệđô thị an ninh trật tự thành Trường An – Dụ vương gia cùng thủ hạ triệu tập haicuộc đại hội đại biểu nhân dân, quyết định tại Công Khai Đình thiết lập thiếtlập đội bảo vệ trật tự đô thị gọi là Thành quản. Mỗi người trên đeo lên ống tayáo bên phải một phù hiệu đỏ, giữ gìn trị an Công Khai Đình.

Lúc đầu Thành quản không đủ lực, nguyên nhân là Phi mãđảng, móc túi, ăn mày hung mãnh, bọn họ sợ hãi thế lực hắc ám, không thể buôngsức chiến đấu. Dụ vương gia giận dữ, ban lệnh: trong thời gian đảm nhiệm Thànhquản, hễ là bắt được móc túi , Phi mã đảng, tên ăn mày nào, trước tiên có thểlục soát người, thu hoạch tiền bạc đồ vật nhét vào hầu bao của chính mình! (─__─” )

Lệnh này vừa ban ra, sức chiến đấu của Thành quản tiếnnhập trạng thái ma quỷ. Năm mươi dặm phụ cận Công Khai Đình, móc túi , an mày,Phi mã đảng thậm chí lái buôn cùng kinh hãi đảm chiến.

Chung quanh Công Khai Đình tám mươi dặm, Thành quảntàn sát bừa bãi hoành hoành. Phàm là kẻ cắp hư hư thực thực xuất hiện mọi ngườicùng chen nhau mà lên, đoạt cứ đoạt, cởi cứ cởi, hành động lưu loát, thân thủnhanh nhẹn, thái độ tích cực, thực khiến người xem khen ngợi.

Liên tiếp ba ngày có chín tên Phi mã đảng bị Thànhquản đoạt ngựa, trong đó có một tên Phi mã đảng y phục còn mới, cho nên khi hắnbị giải tới nha môn thân thể sạch trơn. =.=

Có mười chín tên móc túi bị bắt xử theo pháp luật.Trong đó mười chín người đưa tới nha môn thì chỉ còn nội y, toàn thân trên dướikhông còn xu nào, tình trạng nghèo túng thê thảm, đến ăn mày cũng thổn thứcthắng không được.

Được nửa tháng, Công Khai Đình móc túi, đảng Phi mãtẫn tuyệt. Tinh tế nghiên cứu nguyên nhân, chỉ có thể nói: Thành quản mạnh mẽhơn kẻ cướp.

>_

Không còn dấu vết cường đạo, Thành quản mắt đỏ lên. Vìvậy lái buôn , ăn mày, người đi đường sâu sắc bị hại, hễ là bị bắt, giống nhaulấy hết, lột sạch, cướp sạch, dân chúng kêu khổ không thôi.

Cũng may Đường Đại lần này thông minh, nàng tự chế phùhiệu đỏ trên tay áo, bình thường dấu trong ngực, gặp phải Thành quản thì lấy rađưa cho đối phương lắc lắc: “Huynh đệ, ta là Thành quản chìm!”

Nàng một thân rối bù, quần áo tả tơi, không phân rõnam nữ. Đối phương liền vỗ vỗ vai nàng, xem như chuyện lạ rồi đi.

Vì vậy khi Công Khai Đình gà bay chó sủa, Đường Đạivẫn còn có chút giây phút an ninh.

> ở Công Khai Đình liên tiếp batháng, mỗi ngày sau bản thông cáo con số dấu vân tay vẫn nằm trong số hai mươithứ hạng đầu. Đường Đại mỗi ngày có thể từ Công Khai Đình thu được sáu mươi đếnmột trăm năm mươi đồng tiền thưởng.

Con số tiền thưởng này ngay lúc đó mà nói cũng khôngtính là ít, thế nhưng Đường Đại vẫn như cũ nghĩ không đủ, không phải nói đếntiền. Bởi vì có công việc xin ăn sống qua ngày, hơn nữa tại Lan Nhược Tự cũngkhông cần trả tiền thuê nhà, thời cổ lại không tiêu hao tiền điện tiền nước, vìvậy Đường Đại thật sự không cần tiền. Vậy thì đó là thiếu cái gì a?

Đường Đại trái phải suy tính thật lâu —— không có bìnhluận a!

Thói quen của tác giả viết tiểu thuyết internet, bìnhluận chính là sinh mạng của nàng, không có đọc giả ủng hộ, nàng cảm thấy tịchmịch như tuyết biết bao. Cho nên Đường Đại suy nghĩ nửa ngày, nàng quyết địnhbỏ vốn tại phía sau bản thông cáo dán thêm một tờ giấy, cổ vũ các độc giả viếtbình luận.

Vì vậy ngày nào đó, Đường Đại thu được lời bình luậnđầu tiên từ khi nàng xuyên qua đến giờ: Đại ca, huynh rốt cục từng có bao nhiêuphụ nữ? Tiểu đệ ngưỡng mộ, ước ao thay!

…Được rồi, tuy rằng chỉ là một cái bình luận ngắn, thếnhưng Đường Đại vẫn rất hưng phấn, kỳ thật dựng nên tiểu thuyết nhiều kỳ khôngphải do một mình tác giả hoàn thành, nó là do vô số gạch ngói của đọc giả, ngàyngày đốc thúc hâm nóng, sau cùng chậm rãi ra lò. Là kết quả mà tác giả , đọcgiả cùng nhau nỗ lực.

Có rất nhiều người không hiểu, vì sao có người truyđuổi xem nhiều kỳ như vậy, chờ xong xuôi hết một quyển bản thảo xem một mạch cóhay hơn không?

Kỳ thực truy văn là một bầu không khí, tiểu thuyết dàikỳ, sẽ làm tác giả đọc giả có cơ sở chờ mong. Sau đó mỗi ngày sáng sớm ngươiđang không muốn rời khỏi giường, phải có lý do bên trong đốc thúc ngươi, ngoạitrừ đi làm muộn bị trừ tiền lương, đến trường muộn là nhân tố rất tàn bạo rấtbi thương, ngoài ra sẽ là một ít sở thích của ngươi, không biết tiểu thuyết XXngày hôm nay có gì mới không, nữ chính có bị XXOO không? Ô, ta phải đi xem!

>_

Cái loại lạc thú cùng chính chủ phối hợp trải qua toànbộ quá trình này, ban đầu thông suốt, tiếp theo trở mình đến kết cục, sau đóbới móc ra điểm hợp ý, một ngày mười đến hai mươi vạn chữ, người mệt, mắt mệt,tâm mệt, đầu óc mệt, sau cùng hoàn chỉnh nuốt trôi là hưởng thụ của các đọcgiả.

Đường Đại vẫn như cũ ở trong đám người xin ăn, cho đếnlúc này lý tưởng của nàng có chút bốc lên, nàng xin ăn xong bình thường sẽ ngồimột bên suy tư: Ta xuyên không về đây để làm gì ta?

Thời gian trước nàng vẫn nghĩ mục tiêu khi xuyên qua,nam chính là kiến công lập nghiệp, tìm một đống mỹ nhân về làm ngựa đực. Nữchính là khuynh đảo chúng sinh, khiến cho một thời cuộc cục diện chính trị rungchuyển. Nếu không được, cũng có thể kiếm một nông trường, phát huy một chút sởtrường đặc biệt hiện đại làm ruộng nuôi trồng. Sau đó theo thường lệ bắt mộtngười hoặc là một đống mỹ nam, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Thế nhưng tính đến hiện nay, nàng đi qua đã nhiềutháng, vẫn như cũ không thể thấy bóng dáng mỹ nam nào có thể phát sinh tình cảmgút mắt.

Nàng tự cho rằng các tác giả trên Tấn Giang nếu lấynàng làm nguyên mẫu viết một tiểu thuyết xuyên không, khẳng định sẽ phải lạnhchết, rất nhanh!!

Buổi chiều các Thành quản rất ôn hòa đứng gần quầyhàng của các tiểu thương lân cận, còn rất thân thiết giúp đỡ một bà cụ băng quađường cái, tất cả mọi người mặt không biểu tình, nhưng trong lòng tất cả đềuhiểu rõ —— cấp trên lại muốn đến kiểm tra rồi.

=.=

Thế nhưng bọn họ đợi đến đứng bóng cũng không gặp quaquan to quý nhân gì, chỉ có Đường Đại trong đám người nhìn thấy Dụ vương gia,mặc một thân áo bào viên lĩnh màu đỏ, trong tay cầm một quạt xếp, phía dưới cònđeo theo một khối lam điền ngọc hình kỳ lân rất giống nhà giàu mới nổi, trênngón tay ban chỉ bằng ngọc lục bảo chói mắt, có lẽ là bảo dưỡng tốt, nhìn khôngra cụ thể tuổi tác, theo Đường Đại hình dung, là tinh thần diện mạo tốt. =.=

Khi mạo nhận sử dụng > bịđánh, thật sự là đả kích quá mạnh. Đường Đại thấy hắn, phản ứng đầu tiên là đaucái mông! Thế nhưng nàng lại nghĩ bản thân thấy hắn tần suất kỳ thực rất nhiều,theo lý mà nói, những hoàng thân quốc thích này, thường ngày tay nắm trọngquyền, cho dù ra ngoài cũng là ngồi kiệu, tiền hô hậu ủng, chúng tinh củngnguyệt, hẳn là rất khó nhìn thấy. Thế nhưng dựa theo tần suất nhìn thấy này…Chẳng lẽ hắn là nam chính trong bản văn này?

Nàng càng nghĩ, đây cũng là nam nhân duy nhất từ khinàng xuyên qua đến giờ lên sân khấu, gần đạt đến tiêu chuẩn làm nam chính đi.

Chen chúc trong đám người ăn mày, rối bù, quần áo tảtơi nhìn cẩm y nam tử xa xa đằng kia, im lặng YY dâng lên…

Đương nhiên đây cuối cùng chỉ là ý dâm của một ngườiăn mày mà thôi. Tựa như có người nghe xong Châu Kiệt Luân biểu diễn lại có thểnghĩ mình cùng Châu Kiệt Luân rất có duyên phận, cũng như vậy việc này trực tiếpcho qua.

Sự thực thì buổi chiều cùng ngày, Dụ vương gia xemxong các loại tin tức tại Công Khai Đình thì rời đi, Đường Đại vẫn ở trong đámngười xin ăn như trước.

Đường Đại nghĩ cuộc sống này thật tàn khốc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.