Các vị đọc giả xem đến đây, đại đa số sẽ nghĩ tác giảtiểu thuyết này đến lúc phải mở bàn tay vàng ra rồi. >_
Bởi vì Đường Đại cũng cho rằng như thế, lúc đó đầu ócnàng đánh một trận kết luận: Cái này…Câu chuyện này quả nhiên là nhạt nhẽo muốnchết, tác giả cũng muốn bắt chước ta làm hỏng mắt người xem một chút sao??
Nhưng trên thực tế, tác giả truyện này rất vô tội, sựthật nhiều lần chứng minh Nhất Độ Quân Hoa sẽ không vì làm hỏng mắt người đọcmà viết H.
Cho nên đoạn H này tuyệt đối không vì văn chương bịlạnh nhạt hay làm hỏng mắt người đọc mà viết. (Mọi người: …=.=)
Lạc đề vài chữ, trở lại chuyện chính.
Chương trước nói đến núi hoang, chùa cũ, có gió khôngtrăng.
Dụ vương gia đại giá quang lâm, uy hiếp Đường Đại cùngngủ một đêm. Đường Đại cũng không có khó chịu lâu, kỳ thực cái Vương gia nàytuy rằng không biết cụ thể bao nhiêu tuổi, nhưng hắn tướng mạo, khí chất đềukhông tệ. Cho nên Đường Đại nghĩ cùng hắn ngủ một lần, cũng không tính là lỗvốn.
Cho nên có đôi khi chơi cùng bị chơi, bất quá cũng chỉlà một tư tưởng.
Nhưng mà núi hoang dã miếu này, chỉ có một đống rơmrạ, ngay cả giường cũng không có…
Đường Đại mắc phải khó khăn, nhưng trong mắt Dụ vươnggia rõ ràng không là vấn đề. Hắn cởi áo choàng trên người, trải lên đống rơmrạ, sau đó hất cằm nhìn Đường Đại: “Lại đây.”
Đường Đại đang nghĩ rất không vệ sinh, đương nhiên đâykhông phải nàng cho rằng bản thân mình rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-dai-than/2352019/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.