Canh năm, Thọ vương phủ.
Mộc Uyển Từ trong giấc mơ giật mình tỉnh giấc, nhưngnàng thật ra không sợ hãi, cũng biết người vào là ai —— cái mùi tô hợp hươngnày, nàng đã quá mức quen thuộc. Nàng khoác áo đứng dậy, mưa rơi bên ngoài, hắntrên mình đều ẩm ướt.
Mộc Uyển Từ cuống quít thay y phục cho hắn, bỏ thêmmột ít than vào lò, sợ hắn bị cảm lạnh: “Gia, hơn nửa đêm rồi, ngài đi đâuvậy…” Thanh âm của nàng ôn nhu lộ ra sự ân cần khó nén: “Trên người đều ướthết.”
Thẩm Dụ mặc cho nàng thay y phục, nàng gọi thị nữ mangnước nóng vào. Đợi giá cắm nến đốt lên, nàng mới nhìn rõ trên mặt hắn có mộtđạo vết xước. Mộc Uyển Từ trong lòng thất kinh, nghĩ không ra người nào to ganlớn mật dám nhổ râu hổ. Nhưng hắn sắc mặt âm trầm, nàng tuyệt không dám hỏi.
Nước mưa rét đậm thấm vào trong xương, hắn đem thânthể chôn vào trong thùng tắm, cả người mới có chút hơi nóng, linh hồn một lầnnữa quay về.
Hắn lôi kéo Mộc Uyển Từ cùng tắm, Mộc Uyển Từ rất giỏinhìn mặt đoán ý, thấy hắn tâm tình không tốt, cũng chiều theo ý hắn, cùng nhautắm rửa. Thỉnh thoảng có thị nữ châm thêm nước nóng, hắn cũng không nói gì, tựavào trên thùng tắm chạm hoa mẫu đơn thiếp vàng, Mộc Uyển Từ càng thêm sợ hãicực kỳ —— dưới cần cổ hắn có một vết thương, dữ tợn đáng sợ.
“Gia, ngài đây là…” Nàng hoảng loạn gọi thị nữ cầmthuốc mỡ tiến vào. Vết thương thấm nước, đã trắng bệch, xung quanh sưng phù.Nàng cực nhẹ nhàng thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-dai-than/2351934/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.