Năm đó Đường Quả Nhi vừa bốn tuổi, cây hòe trong tiểulâu đã bốn độ thăng trầm, mà Đường Đại đã sắp đến 30 tuổi.
Đứa bé bướng bỉnh, đi học trường tư thục ở Trường An,nhiều lần bị mời phụ huynh. Đừng xem Đường Đại nở mày nở mặt ở ngoài, ở trongtrường học thường bị mấy cổ giả dạy bảo lại giống như con chó con, hơn nữa nàngcòn phải cười theo, khom người nói tiên sinh giáo huấn rất đúng.
Sau khi trở về tự nhiên là Đường Quả Nhi không có điểmtâm để ăn, nàng thường thường cầm cái chổi đánh cho nó một hồi. Thế nhưng tácdụng không lớn, nhiều nhất là ba ngày, vẫn như cũ bị mời đến trường, mặc chothầy giáo quở trách.
Ngày hôm đó thầy giáo căm hận, tỉ mỉ nghiên cứu, thếlà trên lớp học thầy giáo hỏi bài văn hôm qua: “Liêm Pha Lão Hĩ, câu sau?”
Đường Quả Nhi xoay người trả lời: “Uyển chuyển Nga Minăng kỷ thì?”
Thầy giáo cắn răng, lại ra đề: “Ngưỡng thiên đại tiếuxuất môn khứ, câu sau!”
Đường Quả Nhi dè dặt: “Vô nhân tri thị lệ chi lai.”
Lão thầy giáo nổi trận lôi đình.
Ban đầu Đường Đại nghĩ đứa bé còn nhỏ, cũng không cầngấp. Nàng nghĩ trẻ em bốn tuổi ở thế kỷ 21, tuy rằng không phải là thần đồngchơi đàn dương cầm các loại, nhưng mà biết đọc biết viết chỉ sợ cũng không quá1/1000.
Chỉ là ngày qua ngày, khi đứa con này càng thêm pháphách, nàng mới đau đầu. Lúc này mới nhân cơ hội bắt nó ở trong sân quỳ gối,học thuộc > , không thuộc không được ngủ.
Đường Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-dai-than/2351921/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.