Chương trước
Chương sau
Đường Quả Nhi vẫn ở trong cung không quay về Phù Vântiểu trúc nữa.

Nơi ngói xanh tường đỏ kia, là hoàng cung canh phòngnghiêm ngặt, không phải là nơi cho Đường Đại loại người xuyên không này có thểđi vào. Nàng thường xuyên phải nhờ Ngô công công truyền lại tin tức, nói chonàng hướng đi hiện nay của Đường Quả Nhi. Nhưng muốn nhìn thấy một mặt của nó,lại quá khó khăn quá khó khăn.

Ở thời đại này con người rất xem trọng lễ tiết của phụnữ, đây là sự giáo dục từ nhỏ đến lớn nó được dạy, vô hình trung đã biến thànhmột phần tư tưởng của nó.

Nó không đi ra, Đường Đại cũng không biết nên giảithích thế nào, chuyện như vậy cho dù là ở thế kỷ 21, cũng khó có thể mở miệng.

Đường Đại chờ rất nhiều ngày tháng, Đường Quả Nhi vẫnkhông có xuất hiện.

Nàng liền có chút kiềm chế không được —— cái Đại Huỳnhvương triều này, nàng có thể cùng bất luận người nào chiến tranh lạnh, duy nhấtĐường Quả Nhi, trong lòng nàng luôn nhung nhớ.

Môn sinh của nàng ở Trường An rất nhiều, cử nhân khoacử hàng năm, phần lớn bộ phận đều ký ước với Công Khai Đình, thấy nàng, đềuphải kính cẩn gọi một tiếng tiên sinh.

Vì vậy nàng cũng tìm mấy người quen biết, cố ý nhờ tiếncung khuyên bảo, nhưng Đường Quả Nhi trước sau vẫn canh cánh trong lòng. Nósinh ra ở Đại Huỳnh vương triều, tiêu chuẩn duy nhất phán định đức hạnh của phụnữ chính là trinh tiết. Cho dù trong lúc đó Đường Đại cùng Thẩm Dụ không có bấtluận danh phận gì, nó cũng kiên quyết cho rằng Đường Đại phải nên trung thànhvới Thẩm Dụ.

Phong xương năm thứ 11, trong cung có biến đổi lớn.

Hoàng hậu Vũ Đàm ở thẩm cung đâm cột mà chết, khi ngựlâm quân bao vây đến thì trong tẩm cung của đế hậu chỉ có một người Thọ vươngThẩm Dụ.

Việc này truyền ra, thiên hạ ồn ào.

Thiên sách tướng quân Vũ Diên cuộc đời này chỉ có mộtcon gái duy nhất, như hòn ngọc quý trên tay, chợt trải qua biến động này, biphẫn gần chết, lập tức liền dẫn đại quân trở về Trường An, bức Thọ vương giao ratất cả quyền hạn.

Khi phong thanh thổi đến thì Đường Đại đang ở trongCông Khai Đình xét duyệt bản thảo, nghe Ngụy Thanh Sơn nói xong, nàng trước hếtcó hơi kinh ngạc: “Thọ vương? Bức tử hoàng hậu?”

Ngụy Thanh Sơn biểu tình ngưng trọng: “Đại tử, ta mongnguoi hiểu rõ, tình huống lần này nghiêm trọng. Vũ Diên yêu thương Vũ Đàm mọingười đều biết, hiện tại binh quyền Đại Huỳnh nằm trong tay hắn, việc này xảyra, Gia sợ là… dữ nhiều lành ít.”

Đường Đại vẫn không dám tin: “Theo lý, nếu hoàng giathật sự xảy ra chuyện tai tiếng này, che giấu còn không kịp, làm sao ngược lạicon lan truyền khắp nơi đây?”

Dứt lời, nàng đột nhiên nhớ tới năm kia, khi đứa bé 12tuổi hỏi nàng: “Nếu như phản đảng muốn thành công, nên làm thế nào?”

Lúc đó nàng nói sao? Là nói qua danh sư xuất cao đồđi, lần này thật sự đúng là danh sư xuất cao đồ, còn nữa lần này tuyệt đối làdanh chính ngôn thuận.

Chỉ thương cảm cho Vũ Đàm mới 16 tuổi. Từ xưa thủ đoạncủa Đế vương luôn là thứ nhẫn tâm, tàn nhẫn nhất.

Thẩm Dụ từ trong thẩm cung trực tiếp bị đưa vào thiênlao, đó là một nơi giam giữ trọng phạm, Vương thượng đặc biệt phân phó, bất cứkẻ nào cũng không được thăm hỏi.

Thế cục của triều đình bắt đầu phát sinh biến hóa vidiệu, những văn nhân tử sĩ ngày trước bắt đầu giải ước với Công Khai Đình. PhùVân tiểu trúc ngày xưa ngựa xe như nước, hiện tại trước cửa có thể giăng lướibắt chim.

Thẩm Hi 15 tuổi bất động thanh sắc mà bỏ cũ thay mớihình bộ và hộ bộ của Thẩm Dụ, tướng lĩnh lĩnh quân toàn bộ thay đổi bằng tân tútrúng tuyển trong ba năm khoa cảo gần đây.

Một năm này, Đường Quả Nhi 11 tuổi.

Thiên lao đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có khi nó đi vàomọi người mới không dám ngăn trở —— nó hiện tại là hồng nhân bên cạnh quânvương. Những bộ hạ cũ của Thẩm Dụ nhất nhất đều bị trục xuất, chỉ có nó vẫn nhưtrước là tâm phúc của Vương thượng.

Nó ở trong lao ngục nhìn thấy Thẩm Dụ, trong tù âmlãnh, Thẩm Dụ lại nhàn nhã như dạo chơi, ở trong trên án phòng giam luyện viếtchữ khải, áo mũ chỉnh tề, ngay cả một sợi tóc cũng không rối loạn.

Có lẽ là phần gặp biến không sợ, quý khí kinh hoànglàm cho ngục tốt đối với hắn vẫn hết sức khách khí.

Đường Quả Nhi mở cửa đi vào, nhưng lại cảm thấy bithương: “Nghĩa phụ!”

Thẩm Dụ lên tiếng, nhưng vẫn vùi đầu viết chữ, ĐườngQuả Nhi ở trước mặt hắn quỳ xuống, gian nhà tù này so với những gian biệt giamkhác sạch sẽ hơn, Đường Quả Nhi thấy mũi mình ê ẩm: “Nghĩa phụ, oan ức chongười.”

Thẩm Dụ mỉm cười nhìn nó, khuôn mặt nó còn rất nonnớt, ánh mắt cũng tinh khiết, chưa thấm nửa hạt bụi mù. Hắn cuối cùng gác bút,lấy khăn lụa lau đi vết mực lem trên tay, nhè nhàng vỗ vỗ bờ vai của nó: “Nghĩaphụ không oan ức.”

Hắn lại nhớ tới cái gì, mới nói: “Lúc rãnh rỗi nên vềthăm mẫu thân nhiều hơn, nàng một mình ở đó, rất tịch mịch.”

Đường Quả Nhi liền nước mắt như sông: “Nàng căn bản khôngđáng giá với sự đối xử của nghĩa phụ, căn bản cũng sẽ không tịch mịch. Nghĩaphụ không quan tâm chính mình một chút nào sao!”

Thẩm Dụ lúc này lại không tính toán nhiều, hắn giơ taylau đi nước mắt của Đường Quả Nhi: “Không khóc, ngươi đã trưởng thành, khóc rấtmất mặt. Làm sao, giận dỗi với mẫu thân sao? Nàng lại đánh ngươi?”

Đường Quả Nhi lại không nói thêm gì nữa, cho dù ĐườngĐại thế nào, dù sao cũng là mẫu thân của nó.

Nó từ trong thiên lao đi ra trực tiếp đến ngự thưphòng, Thẩm Hi cùng Vũ Đình ở bên trong nghị sự. Lại chờ qua một trận, đợi VũDiên rời đi, nó mới đi vào.

Thẩm Hi đối với nó xem như không tệ, hắn nghe qua rấtnhiều lời đồn nói Đường Quả Nhi kỳ thực là em trai cùng cha khác mẹ với hắn.Hắn chưa từng có qua em trai, thêm nữa Đường Quả Nhi vẫn rất nghe lời hắn, lúcnày đây hắn với Đường Quả Nhi thật là đối xử như huynh đệ.

Đường Quả Nhi ở trước mặt hắn cũng không câu nệ, trựctiếp mở miệng “Vương thượng, nghĩa phụ ngày thường đối với chúng ta thực rakhông tệ lắm, chúng ta cư xử với người như vậy, có thể quá phận hay không?Huống hồ năm nay người đã lớn tuổi, thiên lao ẩm ướt, chỉ sợ người…”

Đường Quả Nhi biết chuyện lần này, ngày ấy có nội thịtuyên triệu Thọ vương, mời hắn đi Tê Phượng cung, Vương thượng có việc cầnthương lượng. Đợi hắn đi vào trong, ngự lâm quân liền bao vây Tê Phượng cung,khi nó với Thẩm Hi đi vào, chỉ thấy Thẩm Dụ đang cúi người kiểm tra thi thể VũĐàm.

Nhân chứng vật chứng đều có, Thẩm Dụ hết đường chốicãi.

Đường Đại lần đầu tiên cảm thấy tự do như vậy, hiệnnay Thọ vương phủ đại loạn, Hình Viễn cũng bất chấp nàng. Nàng lững thững dạochơi, vậy mà lại tới Lan Nhược Tự, chỉ là đứng trong đám cây cỏ nhìn từ xa mộthồi lâu, nhưng lại khó có thể tiến lên một bước.

Cựu thần trong triều bị đổi hơn phân nửa, thế cục dần dầnổn định. Người trong thiên hạ đều mỏi mắt mong chờ, xem kết cục cuối cùng củaThọ vương Thẩm Dụ.

Phong Xương năm thứ 12, Vương thượng Thẩm Hi hạ chỉ,Thẩm Dụ tội ác tày trời, vốn ứng với trảm thủ thị chúng, nhưng trẫm trái phảisuy xét, niên kỷ hoàng thúc đã cao, có công hơn 10 năm phù chính, tội chết tạmmiễn. Lấy đi hết thảy chức quyền, bảo lưu danh hào Thọ vương, phê chuẩn đóngcửa tự suy ngẫm, vui vẻ dưỡng già.

Thánh chỉ này vừa hạ, bách tính đập bàn, Thẩm Hi làngười tài đức sáng suốt, thành truyền kỳ thiên hạ. Duy Vũ Diên không phục, ThẩmHi luôn mãi trấn an, lại lo lắng tuổi tác đã cao, ân chuẩn trường trú thànhTrường An, dẫn binh mã thiên hạ từ xa.

Mà người sáng suốt liếc mắt liền nhìn ra, tuy rằngbinh phù còn trên tay vị lão tướng quân, nhưng kì thực quyền lực đã sớm ở trêntay Thẩm Hi, hắn khống chế binh phù, Thẩm Hi trực tiếp khống chế hắn, cái binhmã đại nguyên soái này bất quá chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.

Thẩm Dụ vẫn bị giam đến tháng ba năm này, khi hắn trởra trước tiên liền đi đến Phù Vân tiểu trúc. Đường Đại nhìn thấy hắn cũng lấylàm kinh hãi, mặc dù chịu nửa năm tai ương trong ngục, nhưng thái độ hắn khôngcó nửa điểm chán chường. Hắn tới vội vội vàng vàng, lúc này đây tắm rửa cũng ởtrong phòng Đường Đại.

Gia nhân mang nước nóng, Đường Đại giúp hắn đi vào,hắn lôi kéo tay nàng, nửa ngày mới than thở: “Đại tử, lập tức đem việc ở CôngKhai Đình chuyển giao cho thuộc hạ của ngươi, tùy tiện một người, cái gì cũngkhông cần, ở Công Khai Đình dán bố cáo, cùng Công Khai Đình đoạn tuyệt quanhệ.”

Đường Đại không giải thích được: “Vì sao?”

Thẩm Dụ giữa làn nước nóng giãn ra thân thể: “Ngươi cónguy hiểm, ngày mai… Không, buổi chiều phải đi, đem vị trí chủ biên tùy tiệntặng cho một người nào đó, nhanh chóng bứt ra.”

Đường Đại lúc này liền hiểu rõ: “Vương gia nói, Vươngthượng sẽ hạ thủ với Công Khai Đình?!”

Thẩm Dụ không muốn nói thêm nữa: “Đi thôi.”

Đường Đại lại không có ý đi ra ngoài, ngữ khí của nàngvẫn như cũ không nhanh không chậm: “Các hạng mục kinh doanh hiện nay của Công KhaiĐình, hắn bới không ra phần vi phạm pháp luật, cho nên có khả năng nhất là làmloại Văn Tự Ngục giống như triều Thanh. Mục đích cuối cùng của hắn thực rakhông phãi đối phó ai chỉ là dương oai với thiên hạ.” Đường Đại khom lưng lạibỏ thêm vào chút nước nóng: “Nếu như ta vẫn còn, hắn động một mình ta là đã đủđể dương oai, thế nhưng nếu ta đi, không biết bao nhiêu người của Công KhaiĐình sẽ bị liên lụy. Cho nên Vương gia, tiểu dân thật sự đi không được.”

Thẩm Dụ quay đầu nhìn nàng: “Ngươi muốn liều mình xảthân? Đây không giống với phong cách của ngươi.”

Đường Đại chỉ cười gượng: “Kỳ thực có đôi khi, tiểudân cũng sẽ cao thượng một phen.”

Thẩm Dụ khoác áo tắm đi ra, đột nhiên cúi người ômnàng đến trên giường, hắn nằm ở trên người nàng, hôn nàng, lâu lắm không cóthân mật, Đường Đại có phần không quen. Trên đường hoan ái, hắn mới ở bên tainàng thấp giọng nói: “Hiện giờ không phải thời điểm giận dỗi, nếu như ngươithật thích Công Khai Đình, đợi phong thanh qua đi, bản Vương lại mua một tòacho ngươi, được không?”

Đường Đại từ trong ngữ thanh kia nghe được một tia cầuxin, có lẽ là quen biết thật sự lâu lắm, sau khi mất đi sợ sẽ cô đơn, sẽ tưởngniệm, sẽ luyến tiếc. Đường Đại cũng chỉ có thể ôm lại hắn, ngữ thanh như trướcthản nhiên lạnh nhạt: “Không được, tiểu dân tạ ơn Vương gia nâng đỡ.”

Ngày kế, Đường Đại tìm được Ngụy Thanh Sơn, yêu cầugiúp mình mau chóng ra một đoản tập, Ngụy Thanh Sơn cực kỳ không lý giải đượcđây là loại quan hệ khẩn cấp gì, nàng vì sao lại vội vã ra một quyển sách.Đường Đại chỉ có thể cười khổ: “Có một số việc hiện tai không làm, có thể khônglàm được nữa.”

Sau khi trở về Đường Đại điên cuồng giải ước, các tácgiả không liên hệ được hiệp ước toàn bộ thiêu hủy, tất cả bản thảo sách xuấtbản bỏ dỡ, đưa trả về cho người nguyên tác.

Rất nhiều người cũng không hiểu, Đường Đại cũng khônggiải thích cái gì. Nàng tìm được Cỗ Máy Thời Gian, đem toàn bộ tiểu thuyết VIPdự bị ở Công Khai Đình đưa cho hắn, hai người suốt đêm dời bản thảo lên mườichiếc xe ngựa, vận chuyển qua lại ba lần.

Mùa hè Phong Xương năm thứ 12, Vương thượng Thẩm Hi hạchỉ quét sạch văn đàn, chính thức đem tiểu thuyết diễm tình liệt vào sách cấm,các tác giả cùng các tiểu thuyết giống nhau, thiêu hủy thị chúng.

Cung cấp truyền bá tiểu thuyết diễm tình cho ngườiđọc, Công Khai Đình đứng mũi chịu sào, Vạn Tượng thư cục cũng chịu liên lụy.

Hầu như song song, quan binh vây quanh Công Khai Đìnhchật như nêm cối, bắt được cầm đầu Đường Đại cùng toàn bộ các nhân viên quản lýbiên tập và một bộ phận tác giả không rút lui kịp lúc, toàn bộ nhốt vào đạilao.

Kho sách bên trong Công Khai Đình sở hữu, bản thảo, ởtrong tâm đình chồng chất thành núi bên cạnh tượng thần thú , Thẩm Hi ở bêncạnh đứng hồi lâu, mới hạ lệnh: “Đốt đi.”

Có nội thị hô to châm lửa, ánh lửa dấy lên tận trời,tới cuối cùng ngay cả tượng đồng thú ngồi chồm hổm cũng bị đốt thành lửa đỏ, cóthể xem là tráng lệ.

Ở thành Trường An cho dù là một dân chúng phổ thôngnhất cũng biết quan hệ của Thọ vương cùng Đường Đại, hôm nay Thẩm Hi trực tiếphạ thủ với Đường Đại, mọi người đều suy đoán hẳn là nhổ bỏ tàn dư của Thọvương.

Mà thực ra bọn họ đều sai rồi, văn nhân tay trói gàkhông chặt, bọn họ có thể uy hiếp được ai? Thẩm Hi năm đó dù sao chỉ có 15tuổi, tâm tính thiếu niên, cảm thấy cần phải ở trước mặt Thẩm Dụ biểu hiện mộtchút năng lực, làm cho cả thiên hạ đều biết mình mạnh mẽ hơn so với hắn.

Mà lúc này thủ đoạn tốt nhất, không thể nghi ngờ làphá hủy thứ hắn coi trọng nhất.

Lúc Đường Đại vào trong ngục, Đường Quả Nhi cũng khôngthuận theo, ngày ngày trước mặt Thẩm Hi khóc lóc ầm ĩ, Thẩm Hi chỉ đưa haiquyển sách cho nó: “Ngươi cho là nàng thật sự là mẫu thân của ngươi sao? Ngươinhận tặc làm mẹ lại còn ù ù cạc cạc qua nhiều năm như thế này.”

Đường Quả Nhi khi đó mới nhìn thấy bản > kia, Đường Đại cùng Hà Hinh quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, cuốicùng tranh thủ tình cảm, nghi kỵ lẫn nhau, Hà Hinh thiết kế làm cho Thẩm Dụ đemĐường Đại gả cho Hàn Phong, Đường Đại ghi hận trong lòng, ở Lan Nhược Tự giếthại. Không có Hà Hinh, Đường Đại mới có thể trở lại bên người Thẩm Dụ, nguyênnhân dưới gối không có con, thu dưỡng con thơ Hà Hinh lưu lại dùng cho việcdưỡng lão sau này.

Bởi vậy có thể thấy được tác giả, xác thực là sinh vậtrất có khả năng đổi trắng thay đen, Đường Quả Nhi nhìn trên dưới quyển> hết hai ngày, sau hai ngày nó đi đến thiên lao.

Đường Đại cúi người bên án trong gian ngục, viết phầncuối của sách mới >. Thấy Đường Quả Nhi nàng hết sức vuimừng: “Quả Nhi? Đến đây mẫu thân nhìn một cái.”

Lính canh mở cửa ngục, Đường Quả Nhi lại tránh ra khỏibàn tay nàng đang vươn tới, nó nhìn gần nàng, ánh mắt như đao: “Mẫu thân ta, cóđúng tên là Hà Hinh hay không?”

Đường Đại sợ hãi lui về phía sau một bước: “Con làmsao biết được?”

Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ Hình Viễn nói cho nó biết vềthân thế của nó?

Lại không biết nhất cử nhất động của mình rơi vàotrong mắt Đường Quả Nhi càng xác thực tính chính xác của bản > kia: “Ta lúc trước chỉ cảm thấy ngươi chẳng qua là một dâm phụ,không nghi tới ngươi còn tâm tư như rắn rết.”

Nó đem hai bản >, hung hăng némtrên mặt đất, Đường Đại từ trên mặt đất nhặt lên. Sách đó muốn xem còn cần chútthời gian, Đường Quả Nhi cũng không có tính nhẫn nại chờ nàng xem xong, nó chậmrãi rời khỏi gian ngục, cũng muốn nhớ lại chút gì đó, nhưng cố chấp không muốnlưu nước mắt: “Đây là lần cuối cùng ta đến nhìn ngươi.”

Nó đi ra cửa lao, quay đầu bước đi trên một hành langthật dài, lưu lại cho Đường Đại một bóng lưng màu sắc thâm đen.

Rất nhiều người đều nói bản tiểu thuyết này rất ngược,không biết rằng thực ra nếu như không có yêu thì những phản bội cùng thương tổnnày đâu tính là ngược. Ngược thật sự là mở mắt trừng trừng nhìn thứ đồ tốt đẹpnhất bị hủy diệt trước mắt ngươi.

Nó thực sự đã trưởng thành, đã không còn là đứa bé vừauống một chút sữa đã bị sặc khi xưa. Không còn là đứa nhỏ năm ngón tay khôngthể đóng mở ở dưới tàng cây hòe trong tòa tiểu lâu trên cuối phố Tây.

Đường Đại đang cầm hai quyển sách đứng trong gian ngụcchật hẹp, cách hàng rào nhìn bóng lưng nó, một khắc bị ngược kia, còn hơn cả cáitrận xuyên không này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.