Bây giờ ai ai cũng đều mệt giã rời,tất cả đều về nhà chứ ở lại thì tạch à.Triệu Hân loạng choạng về nhà trong cơn mệt ê ẩm, đường về tối om,nhưng khi về đến nhà Triệu Hân vẫn thấy nhà mình có ánh điện,hắn tưởng mắt mình hoa mắt,thì hóa ra là Triệu Ngân ngồi chờ ở phòng khách
Triệu Hân bước vào nhà:"Giờ này rồi sao chị chưa đi ngủ?"
Triệu Ngân:"em về rồi à, chị không ngủ được nên tiện thể cũng chờ em luôn"
Triệu Hân giọng uể oải nói:"Chị phải đi ngủ đi chứ"
Triệu Ngân:"Ừm, bây giờ chị sẽ đi ngủ luôn"
Triệu Hân bước lên cầu thanh,Triệu Ngân theo sau,mỗi một bước đi kéo theo sự mệt mỏi,đến tầng 2 hắn ngục xuống vì mệt
Triệu Ngân:"em không sao chứ?,hay là vào phòng chị đi"
Triệu Hân không còn sức nói, không còn sức để bước tiếp mà hắn cũng không muốn bước lên tầng 3 nữa nên đành để Triệu Ngân dìu vào phòng chị ấy
Triệu Ngân dìu Triệu Hân lên giường:"nãy em tắm chưa?"
Triệu Hân tuy mệt nhưng vẫn nói được:"lúc nãy nhảy xuống biển tắm qua rồi ạ"
Triệu Ngân thấy an tâm vì em mình vẫn vệ sinh đầy đủ nên cô tắt đèn phòng và lên giường ngủ
Giờ đây Triệu Ngân và Triệu Hân đang chung một giường.Triệu Ngân nghe cha mình nói về ngày hôm nay của Triệu Hân nên chắc chắn em mình sẽ về trễ, nên cô muốn ra đón em mình về
Còn về Triệu Hân,ngày xưa thì gia đình coi như không tồn tại nhưng bây giờ thì gia đình coi như viên ngọc quý, hắn muốn gì có đấy
Triệu Ngân:"em ngủ chưa?"
Triệu Hân:"em chưa ạ"
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chien/3768880/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.