Thái y, nương nương sao rồi.
- Sao lại để nương nương thành ra thế này, vết thương cũ chưa khỏi giờ lại thêm vết thương mới.
Ta sẽ kê một ít thuốc, uống thuốc này xong nương nương sẽ phát sốt, sau đó thì trở lại bình thường nên nhớ trông chừng nương nương cho cẩn thận.
- Cảm ơn thái y, đi thong thả.
Lúc này Ẩn Thương đuổi theo Hạ Vân đến một con sông, nàng ta vẫn khóc không ngừng.
Ẩn Thương đưa tay ôm nàng ta vào lòng.
- Là lỗi của ta đã để muội chịu uất ức. Đừng khóc nữa Vân nhi.
Đối với Ẩn Thương, Hạ Vân là một đứa trẻ luôn bị người ta ức hiếp, vì vậy từ nhỏ Ẩn Thương luôn che chở và bảo vệ cho nàng ta. Nhưng thời gian là thứ đáng sợ nhất làm thay đổi tất cả đứa trẻ đã từng yếu đuối, ngây thơ đó còn tồn tại không.
- Thương ca, huynh còn nhớ những gì huynh nói với muội không lúc nhỏ không?
- Ta nhớ.
- Vậy bây giờ huynh có thể thực hiện không?
- Chuyện này... đợi ta giải quyết xong mọi chuyện lúc đó mới có thể...
Hạ Vân nghe câu trả lời ngập ngừng từ Ẩn Thương mà tỏ ra tức giận, nàng ta đẩy Ẩn Thương ra, ánh mắt thay đổi nói lớn.
- Lại đợi, lúc nào huynh cũng kêu muội đợi nhưng muội đợi không được nữa.
Muội chỉ muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh huynh, khó lắm sao?!
- Chuyện này không đơn giản như muội nghĩ. Huống hồ bây giờ Lạc Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vuong-phi-ky/2810746/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.