Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên làm Lạc Dao bừng tỉnh, nàng hoảng hốt ngồi dậy, nhưng nhận ra bản thân đang quấn lấy Ẩn Thương.
- Tiểu thư, người chưa ngủ sao? Tiểu thư!
Giọng tiểu nô tỳ lúc sáng vọng vào hỏi, vừa hỏi nô tỳ đó vừa tiếp tục gõ cửa.
Ẩn Thương đang ôm nàng trong lòng khẽ cười, kề vào tai nàng thì thầm
- Là do tiếng của nàng lớn quá đấy!
Lạc Dao xấu hổ quá cúi đầu xuống nhắm nghiền mắt lại.
Ẩn Thương cũng cúi đầu xuống nói thêm.
- Nếu nàng vẫn không trả lời thì một lát nữa nô tỳ đó sẽ dẫn người xông vào trong này đấy.
- Không được!
Lạc Dao nhất thời hét lên
- Tiểu thư người xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghe tiếng thét nô tỳ đó vội vàng hơn, gõ cửa dồn dập.
Lạc Dao mới từ bên trong vọng nói ra
- Ta.... không sao cả chỉ là mơ thấy ác mộng thôi... đúng vậy là ác mộng, ngươi trở về nghĩ ngơi đi.
- Vậy sao?! Vậy tiểu thư có cần nô tỳ ở lại canh cho người ngủ không?
- Không cần đâu... ngươi... nhanh nhanh đi đi... ta buồn ngủ rồi.
"Kì lạ, sao hôm nay tiểu thư lại gấp gáp vậy chứ?"
- Vậy nô tỳ đi đây, có chuyện gì người cứ hét to lên nô tỳ sẽ chạy đến ngay!
Cuối cùng nô tỳ đó cũng chịu rời đi, Lạc Dao lồng ngực đập thình thịch, thở phào nhẹ nhõm khi. Ẩn Thương lại khẽ cười
- Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vuong-phi-ky/2810726/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.