Chương trước
Chương sau
Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên làm Lạc Dao bừng tỉnh, nàng hoảng hốt ngồi dậy, nhưng nhận ra bản thân đang quấn lấy Ẩn Thương.

- Tiểu thư, người chưa ngủ sao? Tiểu thư!

Giọng tiểu nô tỳ lúc sáng vọng vào hỏi, vừa hỏi nô tỳ đó vừa tiếp tục gõ cửa.

Ẩn Thương đang ôm nàng trong lòng khẽ cười, kề vào tai nàng thì thầm

- Là do tiếng của nàng lớn quá đấy!

Lạc Dao xấu hổ quá cúi đầu xuống nhắm nghiền mắt lại.

Ẩn Thương cũng cúi đầu xuống nói thêm.

- Nếu nàng vẫn không trả lời thì một lát nữa nô tỳ đó sẽ dẫn người xông vào trong này đấy.

- Không được!

Lạc Dao nhất thời hét lên

- Tiểu thư người xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nghe tiếng thét nô tỳ đó vội vàng hơn, gõ cửa dồn dập.

Lạc Dao mới từ bên trong vọng nói ra

- Ta.... không sao cả chỉ là mơ thấy ác mộng thôi... đúng vậy là ác mộng, ngươi trở về nghĩ ngơi đi.



- Vậy sao?! Vậy tiểu thư có cần nô tỳ ở lại canh cho người ngủ không?

- Không cần đâu... ngươi... nhanh nhanh đi đi... ta buồn ngủ rồi.

"Kì lạ, sao hôm nay tiểu thư lại gấp gáp vậy chứ?"

- Vậy nô tỳ đi đây, có chuyện gì người cứ hét to lên nô tỳ sẽ chạy đến ngay!

Cuối cùng nô tỳ đó cũng chịu rời đi, Lạc Dao lồng ngực đập thình thịch, thở phào nhẹ nhõm khi. Ẩn Thương lại khẽ cười

- Ngài cười gì chứ? vui lắm sao?

- Phải! Chúng ta... tiếp tục chứ!

- Không ta.... ư! Ngài... ưmm

Chưa kịp để Lạc Dao trả lời Ẩn Thương đã ấn nàng xuống giường, khóa chặt môi nàng.

- Ta chỉ thông báo cho nàng biết chứ không hỏi ý nàng.

- Ah, ngài... vô lại!

-Nhỏ tiếng thôi nhé, nương tử của ta!

Ẩn Thương di chuyển đến tai nàng, thì thầm trêu chọc. Ẩn Thương phát tiết tới tận rạng sáng, thân thể Lạc Dao như muốn rã rời ra, nhưng không ngờ Ẩn Thương lại còn dai sức đến như vậy.

- Sau này ta phải bồi bổ thêm cho nàng rồi!



Đã tới giờ này mà Ẩn Thương vẫn còn sức châm chọc nàng, Lạc Dao tuy mệt nhưng cũng gắng gượng đáp trả.

- Sức ta yếu ớt từ nhỏ có bồi bổ cũng vậy, sợ không thể chiều ngài lâu dài, nên ta sẽ cố gắng tìm vài mỹ nữ khỏe mạnh về làm thê thiếp cho ngài thỏa mãn.

Đang nằm trong tay Ẩn Thương mà Lạc Dao còn có thể bạo gan nói ra mấy lời đó, Ẩn Thương nhíu mày lại, toang giáo huấn cho nàng một trận nữa thì khi nhìn xuống nàng đã ngủ mất rồi.

Ẩn Thương đặt lên mũi của nàng một nụ hôn sau đó khẽ nói

- Sức của ta đã dồn hết vào một mình nàng ,cũng không còn thừa cho kẻ khác. Nên làm nàng thất vọng rồi.

....

- Tiểu thư ơi! Trời sáng rồi mau dậy đi, nô tỳ mang nước vào cho người rửa mặt đây.

Lại là giọng nói của nô tỳ đó vọng lên, Lạc Dao vẫn còn mệt mỏi , bị giọng nói đó phá hỏng giấc ngủ nên nhăn mặt, lấy hai tay bịt tai lại.

- Tiểu thư ơi dậy đi!

Giọng nói càng lúc càng to, hơn nữa... càng lúc càng gần, Lạc Dao giật mình ngồi bật dậy thì toàn thân đều truyền đến một cơn ê ẩm, nhìn xuống vẫn thấy Ẩn Thương đang ngủ say nàng dùng chăn đắp hết khắp người hắn, đẩy vào trong góc.

Sau đó nàng chỉ thò đầu ra ngoài, lấy rèm giường che lại thân thể trần trụi đầy vết hôn.

- Ta còn muốn ngủ thêm một chút, ngươi để chậu nước ở đó rồi thì mau ra ngoài đi.

- Tiểu thư nhìn người có vẻ mệt mỏi, người ốm rồi sao?

Nô nỳ đó vừa nói vừa đi tới gần, sợ sẽ bị phát hiện ra mất nên nàng hết cách đành hét lên.

- Ngươi đứng im ở đó, từ khi nào ngươi lại cãi lời ta như vậy, ta bảo ngươi ra ngoài?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.