Một lần nữa Ẩn Thương lại chiếm lấy môi nàng, lần này tay hắn còn không ngoan, lần mò khắp cơ thể Lạc Dao, làm nàng không chịu được mà phát ra những âm thanh ủy mị.
- Ư~ưm... vương gia... chúng ta... nói chuyện cái đã.
- Được, còn chuyện gì nàng cứ nói hết đi. Ta nghe đây.
Miệng thì nói sẽ nghe, nhưng Ẩn Thương lại ngồi dậy vừa nhìn nàng vừa cởi bỏ từng lớp y phục của mình làm lộ ra cơ thể hoàn mỹ từng đường cong.
Mặt Lạc Dao ửng đỏ, nàng quay mặt sang hướng khác.
- Có phải ngài lại đang muốn lợi dụng ta làm việc gì đó cho ngài không? Ta sẽ không dễ dàng để bị mắc lừa nữa.
Ẩn Thương nhăn mặt khi nghe Lạc Dao nói, nhưng hắn vẫn muốn kiên nhẫn nghe nàng nói hết, giọng hắn trầm xuống.
- Nàng nghĩ vậy ư?
- Không phải vậy sao? Nếu không sao ngài lại nói... nói yêu ta. Lần này lại muốn lấy tình cảm của ta để lợi dụng sao. Nhưng ngài lầm rồi, ta... sẽ không bao giờ yêu ngài, không bao giờ.
Lạc Dao vùng dậy, đẩy Ẩn Thương ra, nàng trút ra hết mọi sự uất ức, nhưng Ẩn Thương nhìn được trong ánh mắt của nàng, nó không giống như đang giận giữ mà đúng hơn đó là sự đau lòng.
Ẩn Thương đột nhiên vương tay ra ôm Lạc Dao vào trong lòng, mặt cho sự kháng cự của nàng Ẩn Thương vẫn không buôn tay.
Lạc Dao lúc này không hiểu vì sao lại cảm thấy ngay lúc này mình rất yếu đuối, nàng ngừng lại sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vuong-phi-ky/2810703/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.