Chương trước
Chương sau
Lạc Dao sau khi đã đưa Ẩn Thương vào trong, đặt hắn gọn gàng trên giường, Tử Phàm cũng xin phép cáo lui trước. Khi đi gần đến cửa thì bị Lạc Dao gọi lại.

- Tử Phàm đứng lại, ra ngoài nói chuyện với ta.

Lạc Dao nghiêm nghị ra lệnh, sau khi bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

- Nếu chuyện này vương gia có thể nói với ta thì chàng ấy đã không uống say như thế này, nếu vương gia đã không muốn nói thì ngươi nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Lạc Dao là lần đầu tỏ ra kiên quyết như vậy với Tử Phàm, vì đây là lần đầu nàng thấy Ẩn Thương trong bộ dạng bất cần thế kia, nếu là trước khi lấy nàng thì nhìn hắn cũng không giống loại người khiến bản thân lâm vào thế không phòng bị như vậy.

Tử Phàm nhìn Lạc Dao thở dài, chuyện gì tới cũng sẽ tới.

- Chuyện là mười ngày trước Hạ tể tướng đi phương bắc thị sát, vài ngày trước ông ta trở về, sau đó...

- Sau đó thế nào?

- Sau đó ông ta dâng tấu, muốn vương gia lập thứ nữ của mình là Hạ Vân quận chúa làm dự phi (làm thiếp). Hạ tể tướng đích thân mở lời, hoàng thượng cũng không thể không nể mặt, nên nói sẽ suy xét.

Hôm nay, hoàng thượng đã hạ chỉ, chuẩn tấu cho Vương gia nạp dự phi.

- Là vương gia đồng ý sao?

-Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ.

- Vậy khi ông ta dâng tấu thì vương gia của các người đang ở đâu chứ?

- Lúc đó... vương gia cũng có mặt.



" Có mặt nhưng lại không phản đối ư, ha"

- Được rồi, ngươi đi nghỉ đi, vương gia ta sẽ chăm sóc.

Nhìn mặt Lạc Dao cũng không lộ ra vẻ tức giận khi nghe thấy Ẩn Thương sắp nạp dự phi, Tử Phàm cũng an tâm cáo lui.

Lạc Dao lại lặng lẽ bước vào phòng, nhìn bộ dạng Ẩn Thương bây giờ thật giống một tên nát rượu.

- Khí chất đại ma vương cao ngạo thường ngày biến đâu rồi, ta ước ngài có thể tận mắt nhìn thấy bộ dạng ngài lúc này, thật thảm hại.

Tuy nói lời lạnh nhạt như vậy, nhưng Lạc Dao từ từ tiến đến ngồi bên cạnh Ẩn Thương, đưa tay ra nàng vuốt ve lấy khuôn mặt hắn, giọng nói dịu đi ẩn chứa tâm tư.

- Vì sắp được nạp dự phi nên mới vui tới mức uống say bỉ tỉ như này sao?! Hay là chàng vẫn không tin tưởng ta ... có chuyện gì mà không thể nói với ta?!

Lạc Dao thở dài, nàng biết bất luận Ẩn Thương làm gì cũng có lí do của hắn. Những hành động những ngày qua của hắn cho thấy hắn vẫn rất quan tâm đến nàng, vậy nên nàng vẫn muốn tin tưởng hắn.

Lạc Dao túc trực bên giường hắn cả đêm, khi thì cho hắn uống nước, khi thì lau trán rồi lại lau người cho hắn, đến lúc ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Ẩn Thương tỉnh giấc trong cơn đau đầu, vừa động đậy tay hắn nhận ra có bàn tay ai đó đang nắm chặt lấy tay hắn.

Ẩn Thương nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn thấy Lạc Dao đang ngồi ngủ ngon bên cạnh giường mình, tay còn nắm tay mình, Ẩn Thương nở nụ trìu mến nhìn nàng. Hắn cẩn thận, dịu dàng xoa lấy bàn tay mịn màng của nàng, sau đó hắn còn đưa tay xoa lấy mái tóc, sờ từng chi tiết trên khuôn mặt nàng.

" Xin lỗi Lạc Dao, sắp tới ta phải để nàng lại chịu ấm ức rồi. Một khi đại sự của ta thành công, ta hứa với nàng, dù có là ông trời cũng không thể ngăn cản ta yêu thương nàng đâu."

Ẩn Thương khuôn mặt chứa đầy ưu phiền, hắn xoa nhẹ lên đôi môi của Lạc Dao, đúng lúc đó nàng lại thức giấc.

- Vương gia, chàng tỉnh dậy rồi à, hôm qua uống nhiều tới như vậy chắc là chàng đang khó chịu lắm, để ta đi nấu cho chàng ít canh giải rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.