Chương trước
Chương sau
Nữ vương rời đi, buổi cung yến đang diễn ra tự nhiên lại mất vui, nhạc điệu kèn sáo lại được thay bằng những âm thanh bàn tán xôn xao của đám hèn nhát.

Lạc Dao vô tình thấy Hạ Hành đang che miệng cười, dù chỉ trong chớp nhoáng nhưng nàng chắc mình đã không nhìn nhầm.

- Lạc Lạc, chúng ta cũng đi thôi, xem náo nhiệt đủ rồi!

Huyễn Siêu đột nhiên ngồi dậy, sau khi cáo từ Hoàng thượng thì kéo Lạc Dao đi mất.

Đi được giữ đường, thì Lạc Dao lại kiếm cớ dừng lại.

- Vương... vương tử, bụng.... nô tỳ tự nhiên đau quá!

- Sao lại đau bụng, từ nãy tới giờ nàng đã ăn gì đâu?

- Vương tử... không nhớ sao, hôm qua... ta đã nói với vương tử rồi.

Lạc Dao gợi ý lại, hắn mới lục lại suy nghĩ.

- À... ta nhớ rồi, nếu đau như vậy ta sẽ gọi ngự y cho nàng.

- Không, không, không, cái này... mà gọi ngự y thì có hơi... nô tỳ chỉ cần nằm nghỉ ngơi là sẽ tự hết, nên nô tỳ muốn xin phép...



Lạc Dao hai má đột nhiên ửng hồng, cả nói chuyện cũng lúng túng.

- Được rồi, nàng mau nhanh đi nghĩ đi, ta... về trước đây.

Huyễn Siêu lại bổng nhiên đỏ mặt, quay người bước đi nhanh chóng. Vừa rồi thấy bộ dạng lúng túng đáng yêu của nàng hắn lại bị hưng phấn.

"Chết tiệt, mấy cái ngày quỷ quái này sao lâu quá vậy."

- Người đâu, mau chuẩn bị nước tắm cho ta.

_________

Lạc Dao giả vờ đau bụng để bí mật quay lại chính điện. Vừa tới nơi nàng thấy Hạ Vân bước ta. Nàng ta nhìn dáo dác xung quanh, bô dạng lén lén lút lút. Lạc Dao trốn vào góc khuất rồi âm thầm đi theo nàng ta.

Hạ Vân đi tới hoa viên tối tăm không một bóng người, Lạc Dao ẩn nắp ở khoảng cách khá xa, trời lại tối, nên nàng không thể nhìn rõ ai đang nói chuyện với nàng ta. Tuy nhiên, hoa viên này rất yên ắng, nàng có thể nghe thấy được đoạn đối thoại của bọn họ.

- Đến bao giờ mới lấy được đây hả, tỷ tỷ của ngươi đã hoàn thành xong từ lâu rồi.

- Tối nay chắc chắn con sẽ lấy được, con đã chuốc cho huynh ấy say rồi.



" Thì ra là hai cha con họ đang bàn chuyện mờ ám, ông ta muốn lấy cái gì từ Ẩn Thương chứ?"

- Được rồi, ngày định đoạt chỉ còn cách vài ngày, nếu ngươi chậm trễ làm lỡ mất thờ cơ của ta thì ngươi nhớ lấy hậu quả.

- Con chắc chắn sẽ lấy được, đến lúc đó cha cũng phải thực hiện lời hứa cho con lên làm chính phi của Ẩn Thương, còn Lạc Dao cha cũng phải cho con tự tay xử lý ả.

- Nếu đại sự cáo thành, dù là mười hay hai mươi Ẩn Thương, Lạc Dao gì ta cũng sẽ cho hết. Vậy nên đừng có làm ta thất vọng.

Nói xong Hạ Hành phủi tay đi mất, Hạ Vân cũng cẩn trọng về lại cung.

Lạc Dao đắn đo suy nghĩ.

" Ông ta lại dám nói ra những lời như vậy... không lẽ là muốn đảo chính?! Những ngày gần đây Ẩn Thương luôn hành sự kì lạ, có lẽ là chàng đã phát giác được mưu đồ của ông ta. Bây giờ... mình phải làm gì đây? "

Phân vân một lúc Lạc Dao quyết định bám theo Hạ Hành, biết đâu nàng có thể điều ra được điều gì có thể giúp Ẩn Thương. Còn về phần Hạ Vân nàng tin tưởng Ẩn Thương đã có sắp xếp.

Nơi ở của Hạ Hành trong cung cũng có rất nhiều lính canh, muốn đột nhập khá khó khăn.

Canh chừng ở cửa đã lâu, nàng thấy có một vài cung nữ có thể ra vào, nàng nảy ra ý định bám theo một cung nữ khi cô ta bước ra ngoài. Cô ta tới phòng hoán y, sau khi cô ta trở ra ngoài trên tay còn có mang theo mấy bộ y phục.

Lạc Dao bám đến nơi không có ai đi ngang, nàng rút ngân châm đã phòng sẵn ra, nhanh chóng chạy tới ấn vào huyệt đạo làm cô ta bất tỉnh, hành động của nàng chỉ làm gọn gàng trong cái chớp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.