HẠ VÂN
Sau khi Ẩn Thương rời đi, Thương vương phủ cũng giải tán. Tỉnh dậy sau một đêm ngủ say Hạ Vân nhận ra trong phủ không còn lấy một bóng người.
Nàng ta hoảng loạn chạy khắp vương phủ, người không còn, đồ đạc cũng không cánh mà bay.
- Có chuyện gì xảy ra vậy, người đâu, người đâu hết rồi, mau ra đây cho ta. Ẩn Thương, chàng đâu rồi, mau lên tiếng đi, đừng làm thiếp sợ.
Hạ Vân đứng giữa sân hét lớn, ngoài tiếng gió ra cũng chỉ có tiếng thét của cô ta vang lại. Mọi thứ âm u đến rợn người.
Đột nhiên có một tiếng cười lớn vang lên, tiếng cười này dai dẳng, gây ám ảnh làm cho Hạ Vân chỉ biết đứng yên bịt tai, cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
- Là…kẻ nào đang… giả thần giả quỷ, có giỏi thì… thì bước ra đây. Ta không sợ… ngươi đâu.
Vừa nói xong Hạ Vân bị thứ gì đó và vào lưng, nàng ta ngồi thụp xuống đất, lấy ta ôm đầu, mắt thì nhắm nghiền, toàn thân run lẩy bẩy.
- Áaaaaa, tha cho ta.
Tiếng cười mỗi lúc một gần hơn, Hạ Vân nhìn thấy bóng chân ai đó đang dần tiến lại gần, lúc này nàng ta biết không phải là ma quỷ nên mới dám ngẩng đầu lên.
Người tạo ra tiếng cười gây ám ảnh đó chính là Song Võ, cô không cùng những người khác rời đi, cô cố nán lại vì còn một việc quan trọng cần phải làm.
Song Võ gương mặt lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sát khí đang bước chậm rãi tới gần Hạ Vân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vuong-phi-ky/2810573/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.