"Sao em lại đến đây, nhớ tôi sao??" Đặt cô ngồi trên đùi mình anh nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên tóc của cô
-"Đúng nha, Uyên rất nhớ chú" cô phụng phịu măng mê bàn tay của anh
-"Thật sao, tôi có nên tin hay không đây" anh mỉm cười khẽ hôn lên đỉnh trán của cô ngốc
-"Chú..." thấy anh không nói chuyện mà chỉ tựa đầu vào người mình khẽ khép mắt, cô đưa bàn tay lên chạm vào tóc anh
-"Tôi không muốn đánh họ đâu, chỉ là họ có tội cần tôi xử lý thôi" anh giữ nguyên tư thế đó lên tiếng giải thích
-"Tay của chú đỏ lên cả rồi, không đau sao?"
-"Có sao??? Tôi không có cảm giác được là mình bị thương" anh ngẩng đầu lên nhìn vào tay của mình
-"Thấy tôi không dịu dàng, không ân cần, lại còn đánh người em nghĩ thế nào, có muốn ở cạnh tôi không??" Anh nhàng nhạt lên tiếng
-"Miễn chú vẫn là con người thật của chú thì Uyên vẫn muốn trò chuyện cùng chú nha. Uyên biết chú sẽ không tùy tiện đánh người khác mà?" Cô ngây thơ đáp khiến tim anh chợt ấm áp
-"Chú, chú có thể không đánh họ nữa được không?? Đi mà đừng đánh họ nữa" cô ra sức làm nũng
-"Em lo lắng cho họ sao, tôi..."
-"Không có, tại người ta sợ tay chú bị thương thôi" cô bĩu môi
-"Vậy sao, cảm ơn em đã lo lắng, nhưng đáng tiếc tôi chỉ nghe lời vợ của mình" anh nổi hứng muốn trêu chọc cô
-"Hihi, cái đó tính sau nha chú" cô tinh nghịch làm mặt quỷ với anh rồi chạy nhanh ra cửa
-"Đúng là tiểu yêu nữ mà"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vo-ngoc/1213442/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.