Lý Nam chỉ có thể cười khổ với lời nói của Uyển Tiểu Dao.
Dù không phải là dân đen bình thường thì sao chứ? Không phải vẫn là dân đen sao?
Lý Nam cũng đại khái hiểu rõ Uyển Tiểu Dao có xuất thân gia đình có bối cảnh, chắc chắn chính mình không thể so sánh được, thế nên đối với nàng thì mình là điển hình của dân đen. Hoặc có thể nói nàng coi mình không phải là dân đen bình thường, nhưng dân đen thì vẫn là dân đen mà thôi.
Khi thấy Lý Nam tỏ ra trầm mặc thì Uyển Tiểu Dao dịu dàng nói: - Thật ra dân đen thì đã sao, những thiếu gia con nhà giàu sở dĩ có được cuộc sống như bây giờ cũng là vì tiền bối phấn đấu cố gắng, đặt cơ sở quá tốt cho bọn họ mà thôi.
Uyển Tiểu Dao nói như vậy làm cho tâm tình của Lý Nam tốt hơn một chút, hắn cảm thấy bản thân mình như một người tụt hậu về phía sau, nhưng hắn nhất định sẽ cố gắng để không thể kém người ta được. Hắn nhất định phải vượt qua những người có bối cảnh có quan hệ cho bằng được.
- Cô nói vậy làm cho lòng tin của tôi tăng lên rất nhiều. Lý Nam vui đùa nói.
- Anh không phải luôn có lòng tin về bản thân mình sao? Uyển Tiểu Dao hỏi ngược lại.
Lý Nam nói: - Trước kia cũng có lòng tin, nhưng bây giờ càng thêm tin tưởng hơn.
Sau đó Uyển Tiểu Dao nói đến việc của mình, lần này nàng đến thành phố Vũ Dương vốn định nghỉ ngơi một thời gian, cũng không tìm việc gì để làm, chỉ là chơi hai tuần mà thôi. Nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy chơi bời lêu lổng cũng không hay, thế là đến nhật báo Giang Thiên.
- Làm phóng viên có vài phần khiêu chiến, trước tiên tôi làm việc một thời gian, bây giờ còn chưa quy hoạch được sau này sẽ làm gì.
- Phóng viên cũng tốt, đây là những vị vua không có vương miện, đi đến nơi nào cũng được người ta tỏ ra khách khí.
Uyển Tiểu Dao nở nụ cười điềm tĩnh nói: - Vậy sao? Nhưng tôi cũng nghe nói rằng gọi phòng cháy như đề phòng phóng viên, thế nên phóng viên rõ ràng là không được hoan nghênh.
Lý Nam nói: - Đây cũng là hiện tượng bình thường, phóng viên có thể tiếp cận những sự việc người ta không muốn vạch trần, có thể đưa tin về những con người không tốt, thế nên bọn họ mới sợ hãi phóng viên, không hoan nghênh phóng viên, nhưng điều này cũng đã khẳng định tầm quan trọng của phóng viên.
- Phóng viên thường phải chính nghĩa, cố gắng giải quyết vấn đề, nhưng đó chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc.
- Nhưng dù sao cũng tốt hơn không trị cái gì cả. Có những sự kiện dân chúng gặp vấn đề tìm đến cấp ủy chính quyền nhưng không làm gì được, nhưng nếu như bọn họ được truyền thông chú ý thì có hy vọng được giải quyết, thế cho nên lúc đó phóng viên chính là cây cỏ cứu mạng của bọn họ.
Uyển Tiểu Dao trầm mặc giây lát rồi nói: - Thế cho nên đây mới là phương diện không hoàn thiện của thể chế, cũng chính là một động lực để cố gắng thúc đẩy cải cách.
Mặc dù là một cô gái thế nhưng Uyển Tiểu Dao lại trẻ tuổi và còn là phần tử trí thức nên có rất nhiều tiếng nói chung với Lý Nam, hai người có khá nhiều chủ đề để trò chuyện, thậm chí là chủ đề rất rộng.
Chính Nhất ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười nghe hai người trò chuyện, hắn thật sự không hiểu nhiều về nội dung trò chuyện của bọn họ, hắn cảm thấy là người chỉ cần có cơm ăn áo mặc là được, nếu như ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì mới thật sự có vấn đề.
Không lâu sau món ăn được dọn lên, hương vị món ăn lần này tất nhiên sẽ ngon hơn quán cơm trước đó Lý Nam mở tiệc chiêu đãi Chính Nhất, thế cho nên sau khi Chính Nhất ăn vài miếng thì khoa chân múa tay khen ngon, đồng thời mời Uyển Tiểu Dao ăn nhiều một chút.
Uyển Tiểu Dao ăn uống rất nhã nhặn, nàng dùng đũa gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong chiếc miệng anh đào, nhẹ nhàng nhai nuốt, hai má lún đồng tiền trên mặt lại như ẩn như hiện.
Sau khi trò chuyện với Uyển Tiểu Dao một lúc, Lý Nam phát hiện Uyển Tiểu Dao có bề ngoài xinh đẹp thoát tục và bên trong là tinh thần phấn chấn, tâm linh tươi sáng. Có lẽ khí chất trên người Uyển Tiểu Dao được hình thành từ hoàn cảnh sống, nhưng nàng vẫn rất lương thiện.
Điều này làm cho hảo cảm của Lý Nam với Uyển Tiểu Dao chợt tăng tiến khá nhiều.
Sau khi ăn cơm xong thì trời đã tối, ánh đèn đường đã bừng sáng, đèn xe bật lên, con đường như biến thành dòng sông ánh sáng.
Lúc này vẫn còn khá sớm, Lý Nam và Uyển Tiểu Dao cùng Chính Nhất đi dạo, coi như tiêu hóa thức ăn.
Chính Nhất cũng không làm kỳ đà cản mũi, hắn đi theo phía sau hai người Lý Nam không nhanh không chậm, cũng không nhìn đông nhìn tây. Hắn khẽ cúi đầu, giống như đi lại cực kỳ nghiêm túc.
Bên dòng sông Hà Vũ có một con đường lát đá, đây chính là nơi dân chúng thành phố hay ra đi dạo. Lúc này đèn đường đã bừng sáng, nhưng do cây cối hai bên đường rất nhiều nên nơi này có hơi tối, trên mặt đường đá là những đốm sáng loang lổ, tuy không quá sáng nhưng đi lại không thành vấn đề.
- Nghe nói cấp ủy chính quyền chuẩn bị sữa con đường Tân Giang này, nhưng vì tài chính gặp vấn đề nên chưa thể thi công, con đường đá này cũng không giữ được bao lâu nữa. Lý Nam giới thiệu: - Đây chính là thành phố Vũ Dương muốn học theo Thiên Đô, vì con đường ven sông ở thành phố Thiên Đô rất đẹp. - Tôi cảm thấy nên để tự nhiên thì hay hơn, nơi này đã rất đẹp rồi, nếu như phá đi để làm đường Tân Giang, rõ ràng là phá hoại hoàn cảnh. Bây giờ xây dựng thành phố càng ngày càng không chú trọng bảo vệ hoàn cảnh, chỉ muốn hiện đại hóa, chẳng lẽ một thành phố hiện đại phải là đầy bê tông cốt thép, xe cộ đi lại đông nghịt sao?
Lý Nam thật sự khó trả lời câu hỏi của Uyển Tiểu Dao, nói một cách tổng quan thì tất cả các thành phố phát triển khác đều là như vậy, nếu không sao gọi là thành phố cho được? Nhưng quan điểm của Uyển Tiểu Dao cũng không có vấn đề, tất cả mọi nơi đều cố gắng làm nhà, làm đường, thành phố đã thành thế giới bê tông cốt thép, mọi nơi đều là như vậy, đây là hình thức phát triển của các thành phố hiện tại.
Nhưng vấn đề này còn chưa đến lượt Lý Nam quan tâm, cũng không phải vấn đề hắn có thể giải quyết. Hơn nữa những âm thanh phát ra từ những bụi cây ven đường làm cho Lý Nam không còn tâm tư để suy nghĩ về phương diện này.
Phía trước là một vùng cây cối dày đặc, lúc này bên trong vang lên những âm thanh sột soạt, còn có âm thanh giống như phát ra từ một chiếc miệng bị bịt kín.
"Không phải có người đánh dã chiến ở đây đấy chứ?" Lý Nam thầm nghĩ như vậy, nhưng bây giờ rất lạnh, nếu "đánh dã chiến" như vậy thì khả năng cảm lạnh là tương đối cao.
Uyển Tiểu Dao cũng dừng bước, gương mặt nàng đỏ ửng, chỉ là khó nhận ra dưới ánh sáng ảm đạm mà thôi.
- Khụ... Lý Nam chợt tỏ ra vui vẻ, cố ý phát ra tiếng ho khan.
Sau khi nghe được tiếng ho khan của Lý Nam thì âm thanh trong lùm cây giống như khựng lại.
- Cứu... Ngay sau đó một âm thanh khá lớn vang lên, chỉ là tiếng hét này bị chặn ngay lại, cùng lúc này trong lùm cây phát ra những âm thanh ồn ào.
Nhưng ngay sau đó không gian yên tĩnh trở lại.
Lý Nam có chút sững sốt, xem ra có người đang đánh dã chiến thất lễ trong này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]