Buổi tối Hứa Trình sớm đã trở lại phòng, vẫn không ngủ được mặc áo ngủ tựa vào đầu giường nhàm chán đọc sách.
Khoảng hai giờ hơn thì cửa phòng ngủ mở, Hàn Diễn Phong chỉ mặc một cái quần lót đi vào, hạ bộ rõ ràng đã độn lên một khối lớn.
Hứa Trình đã chờ đợi anh, nhưng lại không ôm hi vọng lắm, khi thấy Hàn Diễn Phong đi vào, cậu nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại đỏ mặt, hơi hơi có chút thẹn thùng cúi đầu.
Hàn Diễn Phong bước nhanh tới ôm lấy cậu, môi hai người khẩn cấp hợp cùng một chỗ, đầu lưỡi cơ khát khó nhịn quấn quanh, phát ra tiếng vang chậc chậc.
Trong lúc cùng nhau hôn quần áo hai người cũng rơi xuống sàn, Hàn Diễn Phong ôm eo Hứa Trình, một đường hôn xuống phía dưới, nước bọt dính vào ngực bụng lấp lánh một mảnh.
Một tay Hứa Trình che im miệng để tránh rên rỉ quá lớn tiếng, một tay lòn vào tóc của Hàn Diễn Phong nhẹ nhàng vuốt ve.
Hàn Diễn Phong hôn đủ, anh ngồi dậy đặt tay lên mặt của Hứa Trình, ngậm vành tai của cậu rồi nhẹ nhàng cắn cắn, mơ hồ không rõ nói xin lỗi: “Anh rất muốn sớm tới đây, nhưng chờ tới bây giờ mới có cơ hội. Tiểu bảo bối chờ mệt mỏi sao?”
Hứa Trình lắc đầu, nâng hai chân quấn chặt trên thắt lưng của Hàn Diễn Phong, hơi dùng lực ưỡn thẳng lưng, cùng Hàn Diễn Phong cọ xát hạ thể với nhau, cậu nói: “Tiến vào… Ah… Trực tiếp tiến vào… đã muộn, ngày mai anh còn phải đi làm…”
Hàn Diễn Phong cũng hiểu hôm nay thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-luyen-nhuc-tieu-mien-ao/73302/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.