Tô Mông vừa ngắt điện thoại của trợ lý, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, "Hứa tổng, chào ngài!" "Tô tổng, ngại quá, đang là giờ cơm trưa mà lại quấy rầy cô, thật ra là vầy, tôi có một khách hàng nước ngoài đột nhiên đến thăm, cô có thể cử một phiên dịch chuyên nghiệp đến đây không, cô xem bây giờ có tiện không hả?" "Hứa tổng đem chuyện làm ăn đến cho tôi, đương nhiên là lúc nào cũng tiện, chẳng qua đoàn đội phiên dịch luôn đi theo ngài gần đây đã đi Pháp rồi, ngài xem bây giờ tôi đến thì sao?" Hứa tổng cười to, "Có Tô tổng áp trận, tôi hài lòng gấp mười vạn lần đấy." Tô Mông cũng cười phụ họa, "Làm việc cho Hứa tổng đương nhiên là tôi muốn tự tay làm rồi, vậy ngài gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức đến liền." Hứa thị là ông lớn số một số hai trong vòng, hiện giờ đang dần mở rộng ngành sản xuất ra bên ngoài, nếu công ty của các cô có thể nhận thầu phiên dịch công trình, lợi nhuận đúng là không thể đo lường. Ngắt điện thoại, tốc độ xe của Tô Mông rõ ràng nhanh hơn, mắt nhìn phía trước nói với cậu, "Hiện giờ tôi phải đi công tác gấp, vầy đi tôi đưa em đến nhà hàng trước, sau đó em đi tìm mẹ nhé." Tô Hạc Lâm vốn tưởng sẽ ăn cùng cô mới đến đây, không ngờ không tính trên đường đi điện thoại của chị ấy không ngừng reo, bây giờ còn định quăng cậu lại một mình. Nếu là bình thường, dựa vào tính tình nóng nảy của cậu đã sớm bỏ gánh chạy lấy người rồi, nhưng hiện tại niệm tình hôm nay chị ấy đứng cùng một chiến tuyến với cậu, cậu sẽ đại phát từ bi tha thứ cho cô. "Ồ, không sao đâu." Tô Mông thấy dáng vẻ tự nhiên nghiêm túc muốn làm gì cũng được của cậu, thái độ không sao cả, không nhịn được nghi hoặc, buồn cười chọc cậu, "Em không sợ tôi là người xấu, chờ lát nữa sẽ đem em đi bán à?" Biểu cảm của Tô Hạc Lâm lại là "Tôi không ngu", dân lừa bịp nào lại đi siêu xe? Huống hồ cậu lại không phải con nít, thân cao tám mét, lực lớn như trâu, một cô gái yếu đuối như chị ấy có thể tóm cậu sao? Lại nói sao lại có tội phạm lừa bán đẹp như vậy... Cậu dùng dư quang liếc nhìn Tô Mông một cái. Kết thúc một học kỳ dạy học, Tô Mặc Huy rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi giải quyết vấn đề cá nhân. "Tô tiên sinh, đây là giấy thỏa thuận ly hôn tôi soạn cho ngài, còn có danh sách tài sản chung của vợ chồng cần sửa, mời ngài xem." Tô Mặc Huy nhận lấy tài liệu, cũng không có lật xem, anh xoa xoa giữa mày, làm vợ chồng nhiều năm cuối cùng lại đi tới bước này, "Nếu cô ấy không đồng ý ly hôn, theo trình tự pháp luật có nắm chắc thắng kiện không?" Trình luật sư chuyên nghiệp trả lời, "Xét thấy ngài từng nhắc đến ngài có hành vi bất trung với hôn nhân trước, cá nhân tôi đề nghị trong khoảng thời gian này ngài nên bảo trì khoảng cách với đối phương, tránh cho toà án giằng co khi luật sư đối phương nắm lấy không buông." "Về phần khởi tố ly hôn, chúng ta có thể dựa vào việc ngài và đương sự chia phòng nhiều năm, xuống tay ở phương diện tình cảm bất hòa, về quyền nuôi con ngài cũng không cần lo lắng, bởi vì trong hôn nhân Lâm phu nhân không có nguồn thu nhập, không thể bảo đảm chu cấp cho trẻ vị thành niên được, bởi vậy thẩm phán đều sẽ có khuynh hướng nghiêng về bên có năng lực tài chính nuôi dưỡng con cái." Tô Mặc Huy giản lược lại hợp đồng, đã cùng nhau làm bạn chục năm, anh vừa thương xót vừa áy náy với Lâm Viện lại vừa hy vọng có thể sớm giải thoát khỏi chuyện này, "Tài sản chia thêm cho cô ấy 10% đi, tốt nhất là có thể giải quyết riêng với nhau thì giải quyết." Trình Tất gật đầu, "Được, Tô tiên sinh." Tô Mặc Huy về đến nhà, định trong hai hôm này sẽ giải quyết tất cả, không ngờ lại nhìn thấy Tô Mông ở nhà mình. Nửa tháng không gặp, dường như cô gầy hơn rồi, anh hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, "Tô tiểu thư." Tô Mông cũng từ trên sô pha đứng dậy, "Tô tiên sinh." Lâm Viện cười vui đùa nói, "Hôm nay thấy hai người xưng hô như vậy em mới nhận ra hai người cùng một họ đấy, nói không chừng 800 năm trước hai người là người nhà đấy." Hai người họ không tiếp lời cô ấy, không biết 800 năm trước bọn họ có phải người một nhà hay không, nhưng đời này kiếp này nhất định sẽ trở thành người một nhà. Lâm Viện thức thời nói sang chuyện khác, "Bọn em vừa bàn bạc xem nên đi nghỉ mát ở đâu đấy, anh vừa kết thúc công tác, có muốn đi cùng bọn em không, tiện thể giải tỏa tâm trạng." Tô Mặc Huy rõ ràng thấy ánh mắt tránh né của Tô Mông, anh nghĩ lại tưởng tượng, "Cũng được." Dựa theo anh quan sát trạng thái của Lâm Viện và Tô Mông, chỉ sợ là trong khoảng thời gian này hai người liên lạc nhau rất nhiều, chuyện ly hôn có lẽ phải chờ nghỉ mát xong mới nói, vừa lúc có thể đền bù lần du ngoạn ngắn ngủi tiếc nuối của hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]